Chương 6 - Lý Do Chưa Ký
Chương 7 — Phiên ngoại
Tôi tên là Lưu Thư Tinh.
Năm tôi chín tuổi, bố mẹ tôi gặp tai nạn giao thông.
Hôm đó mưa rất lớn, lớn đến mức cả đời này tôi cũng không thể nào quên.
Chị tôi — Lưu Thư Nguyệt — đứng bên cạnh tôi, cả người run rẩy không thôi.
Bác sĩ nói, khi đưa đến bệnh viện, bố mẹ tôi đã không còn dấu hiệu sinh tồn. Họ bảo chúng tôi hãy nén đau thương.
Lúc đó tôi còn nhỏ, chưa hiểu rõ “không còn dấu hiệu sinh tồn” nghĩa là gì. Chỉ biết sáng nay bố mẹ còn xoa đầu tôi, cười nói:
“Chiều nay về sẽ mua bánh kem dâu cho con.”
Thế mà mới vài tiếng sau… tôi sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa.
Tôi kéo vạt áo chị, hỏi khe khẽ:
“Chị ơi, bố mẹ… sẽ tỉnh lại phải không? Họ hứa mua bánh cho em mà…”
Chị tôi ngồi xổm xuống, ôm tôi thật chặt. Vai chị run lên từng hồi, nhưng không bật khóc. Chị chỉ dùng giọng nghẹn ngào nói:
“Tinh Tinh ngoan… Bố mẹ… đã đến một nơi rất xa. Sau này, chị sẽ thay bố mẹ chăm sóc em.”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy chị yếu đuối như vậy.
Bình thường, dù tôi bị ai bắt nạt, chị đều như người lớn thật sự, đứng chắn trước mặt tôi mà nói:
“Tinh Tinh đừng sợ, có chị đây rồi.”
Nhưng hôm đó… tôi biết, chị cũng sợ. Chị chỉ đang gồng mình lên vì tôi.
Sau khi bố mẹ qua đời, nhà tôi bỗng trở nên lạnh lẽo, trống trải.
Người thân lần lượt đến rồi đi, ai cũng bảo thương chị em tôi, nhưng không một ai đề cập đến chuyện nhận nuôi. Ai cũng có lý do riêng.
Mãi đến khi cảnh sát giao thông mang đến một khoản tiền bồi thường, thái độ của bác cả mới thay đổi.
Bác chủ động tìm đến chúng tôi, vỗ ngực nói chắc nịch:
“Nguyệt à, Tinh à… Hai đứa còn nhỏ, giữ số tiền đó trong tay không an toàn. Để bác giữ giúp. Từ nay chuyện ăn học, sinh hoạt, bác lo hết!”
Chị tôi lúc đó vẫn còn chút hy vọng, tưởng bác thật lòng muốn giúp đỡ. Thế là đưa luôn thẻ ngân hàng chứa tiền bồi thường cho bác.
Ai ngờ… vừa cầm được thẻ, bác lập tức trở mặt.
Lúc đầu còn thỉnh thoảng mang gạo, dầu đến, sau thì một bóng cũng không thấy.
Chị đến xin tiền sinh hoạt, bác trốn biệt.
Một lần, chị tôi rình được bác ở đầu làng, vội chạy tới chặn lại. Bác không kiên nhẫn, đẩy mạnh chị ra:
“Cái thẻ đó bác xài mất rồi! Đóng học cho thằng Tài nhà bác, cũng hết gần nửa rồi! Còn lại chẳng bao nhiêu đâu. Hai đứa cũng lớn rồi, tự lo đi là vừa!”
Chị tôi run rẩy vì tức, nắm chặt tay tôi, rít lên từng chữ:
“Bác ơi… đó là tiền bố mẹ cháu đổi bằng mạng sống! Sao bác lại nỡ lòng nào như vậy?”
Bác ngẩng đầu, nói dửng dưng:
“Tiền gì mà tiền? Bố mẹ hai đứa không còn, bác là người lớn trong nhà, quản lý tiền là chuyện đương nhiên! Mà bác nuôi hai đứa bấy lâu, tiêu tí tiền thì có sao?”
Nói xong, bác quay lưng bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Chị tôi và tôi đứng lặng im trong gió, mắt cay xè.
Tối hôm đó, chị ngồi trước bàn thờ bố mẹ, cuối cùng cũng bật khóc.
Không phải gào khóc, mà là lặng lẽ rơi nước mắt, vai khẽ run.
Tôi bước đến, ôm cánh tay chị:
“Chị à, mình không cần tiền của bác nữa. Em sẽ không đòi mua bánh hay đồ chơi nữa… Em sẽ kiếm tiền cùng chị.”
Chị tôi lau nước mắt, xoa đầu tôi, ánh mắt trở nên kiên định trở lại:
“Tinh Tinh, chị nhất định sẽ để em được đi học đàng hoàng. Chị sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.”
Từ hôm đó, chị tôi đưa ra một quyết định lớn: chị nghỉ học.
Dù lúc đó thành tích của chị luôn đứng top đầu lớp.
Khi tôi biết chuyện, tôi ôm chặt chân chị, vừa khóc vừa nức nở:
“Chị ơi… em không đi học nữa đâu, em sẽ đi làm với chị…”
Chị ngồi xuống, lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng nói:
“Tinh Tinh, ngốc ạ. Đi học là con đường duy nhất giúp mình đổi đời. Em nhất định phải học thật tốt, sau này thi vào một trường đại học danh giá, rời khỏi cái làng này. Dù chị có phải cực khổ thế nào, cũng cam lòng.”
Hồi đó, chị mới mười sáu tuổi, đã theo người làng lên thị trấn làm công nhân xưởng may.