Chương 23 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

23.

Vết thương của tiểu hầu gia đã hoàn toàn hồi phục và đã quay về trở lại triều đình. Mọi việc của phu quân trên triều đình cũng thuận lợi như diều gặp gió.

Cả với tiền thái tử hay là thái tử hiện tại thì bọn họ đều có mối quan hệ vô cùng tốt, dần đà trở thành cánh tay đắc lực cho hoàng thất.

Còn về mọi việc trong hầu phủ cũng đang dần tốt đẹp lên, mẹ chồng ta sức khỏe ngày một tiến triển tốt, mọi thứ trong hầu phủ giờ đây mẹ chồng đều giao cho đích tỷ quản lý tất cả.

Vốn dĩ mẹ chồng đã từng gọi ta lại muốn ta cùng với đích tỷ cùng nhau quản lý mọi việc trong nhà, nhưng ta lại không muốn làm điều đó vì thế đã nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị này từ mẹ chồng ta.

Sau ngần ấy thời gian cùng với những chuyện đã xảy ta, đích tỷ giờ đây đã không còn thiếu quyết đoán mà đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước kia. Cho dù là việc quản lý nhà cửa hay chăm sóc con cái, tỷ ấy đều thành thạo và hoàn thành một cách rất tốt.

Còn về phía ta vẫn là ở trong viện sống những ngày tháng an nhàn, trồng rau nuôi cá, thỉnh thoảng lại có một vài ý nghĩ mơ hồ muốn đi thật xa cứ hiện ra trong đầu.

Thiên Sương vẫn luôn ở bên cạnh, đối xử thật lòng với ta, muội ấy luôn khuyên ta nên suy nghĩ kĩ, nhưng lần này ta đã quyết định rời đi.

Ta muốn Thiên Sương tìm một gia đình tốt, tìm một nơi chốn để gửi gắm bản thân. Nhưng muội ấy lại kiên quyết không muốn xuất giá, chỉ muốn hầu hạ bên cạnh ta cả một đời.

Cuối cùng ta cũng không thể lay chuyển được muội ấy nên phải đành thuận theo muội ấy mà thôi.

Ta vốn dĩ không biết phải nói thế nào với phu quân, nhưng suy cho cùng ý nghĩ này cũng xuất phát từ một lời động viên của chàng ấy mà.

Nhưng dường như chàng ấy đã nhìn thấu được ý nghĩ của ta, miệng nở nụ cười hướng về ta mà nói: "Cứ mạnh dạn làm những điều mà nàng muốn, ta vẫn luôn ở phía sau làm hậu phương vững chắc của nàng. Đợi đến ngày ta thành công, ta nhất định sẽ chạy thật nhanh đến tìm nàng."

Cuối cùng ta nói lời tạm biệt với hầu phủ và đích tỷ, cùng với Thiên Sương bước lên xe ngựa đi về phía Nam.

[Một thế giới mới mẻ tươi đẹp, ta đến rồi đây].

[Ngoại truyện]

Ta và Thiên Sương cùng nhau trải qua nơi chốn mới này đã tròn hai năm.

Giờ đây, Thiên Sương không còn là tỳ nữ của ta, mà giống như là tỷ muội một nhà với ta. Hai người bọn ta cùng nắm tay nhau để có được chỗ đứng vững chắc ở Nghiệp Thành.

Tuy bận rộn nhưng ta chưa từng ngừng liên lạc với những người già ở trong hầu phủ và Lục phủ.

Phụ thân luôn bảo rằng hoặc là ông ấy phái người đến giúp đỡ ta, hoặc là gọi người đến đón ta về nhà. Không chỉ thế ông ấy còn tỏ ra trách móc ta rằng hầu phủ sống tốt như thế lại còn đi ra ngoài sống làm gì, thế nhưng lại bị ta từ chối quay về hết lần này đến lần khác.

Còn về phu quân, chàng ấy hiểu rõ ta và ta càng hiểu rõ chàng ấy. Ta biết rõ, chỉ cần ta mở miệng chàng ấy nhất định sẽ đến giúp ta, còn nếu không thì chàng ấy nhất định sẽ không can thiệp vào.

Trước khi đến Nghiệp Thành, ta cũng đã hoàn trả lại sổ sách tính toán cho phu quân. Ta đã dùng mảnh đất mà mẫu thân để lại cho mình bán đi đổi lấy tiền rồi gom hết tất cả vàng bạc đã dành dụm, lên đường tiến về một khung trời mới.

Còn về việc chọn Nghiệp Thành để sinh sống cũng là bởi vì nơi này có khí hậu tốt và việc thương mại buôn bán cũng khá phát triển, hơn hết là không có những quy định cứng nhắc như ở kinh thành.

Nghiệp Thành có rất nhiều thương nhân, không chỉ thế mà những người học làm sang cũng có rất nhiều. Điều đầu tiên ta có được ở Nghiệp Thành chính là vài mảnh ruộng, sau đó là có một vài cửa hiệu riêng.

Vốn dĩ lúc ở kinh thành, các phương thức nấu ăn chiên xào được xếp vào loại phổ biến cao, dù cho là tửu lâu hay một quán ăn ven đường bình thường, chúng ta cũng có thể nếm được những cái gọi là mĩ vị trần gian.

Nhưng còn ở Nghiệp Thành, ta đột nhiên lại phát hiện không hề có bất kì món chiên nào trong các tửu lâu cao cấp của họ.

Do đó, ta đã thuê người mở một tửu lâu, đặc biệt là chuyên tâm phát triển những món chiên xào, cũng chính vì thế mà khiến cho tất cả mọi người bị mê hoặc, điều đó đã giúp cho ta kiếm được rất rất nhiều tiền.

Sau đó, ta lại bắt tay vào việc mua bán dầu, công việc kinh doanh của ta ngày một trở nên lớn mạnh, bọn ta phải thuê thêm rất nhiều người mới có thể đảm đương được hết tất cả các công việc.

Lúc này ta chợt phát hiện ra, dường như người dân ở Nghiệp Thành này không hề biết được rau củ có thể mang đi chiên xào để trở thành món ăn. Từ những người thương nhân nơi phố chợ đến người nghèo khổ ở vùng quê hẻo lánh của Nghiệp Thành đều rất giống nhau, không hề biết đến tác dụng của rau trong bữa ăn hằng ngày.

Đột nhiên lúc này ta chợt nhớ lại một câu nói trong sách cổ [Làm quan trong triều thì phải biết lo cho dân, sống ở nơi xa xôi hẻo lánh thì nên chú ý một chút đến an nguy đất nước]. Vì thế ta đã bày tỏ một vài suy nghĩ của mình trong lá thư gửi cho phu quân.

Không ngờ rằng phu quân lại khen ngợi ta rất nhiều, luôn động viên ta hãy tâm sự kể cho chàng ấy biết hết những gì ta đã học được, đã chứng kiến đã trải qua. Còn về việc sẽ đến tìm ta, phu quân ta cũng chưa nói với ta rằng lúc đó là khi nào.

Vốn dĩ ta cũng không quá vội, những ngày tháng cứ thế mà trôi qua vội vã, Thiên Sương cũng đã thuần thục hơn trong công việc kinh doanh, giúp ta quản lý những cửa hiệu tửu lâu.

Nhưng vào một ngày nọ, có một công tử cao quý từ kinh thành đến Nghiệp Thành, đến với tửu lâu của ta để dùng bữa. Từ đó về sau, vị công tử ấy xuất hiện ngày càng nhiều trong lời nói của Thiên Sương.

Chỉ như thế thôi ta cũng đã hiểu rõ được tâm ý của muội ấy, ta đến tửu lâu chờ đợi khi vị công tử đó đến dùng bữa ta lập tức đến chào hỏi vị công tử ấy.

Đúng như những gì ta dự đoán, tâm ý của hai người họ chẳng khác gì nhau. Và vị công tử đó cũng mở lời, cậu ấy muốn nhờ bà mối đến nhà để cầu thân Thiên Sương. Vị công tử này, ngoài việc khôi ngô tuấn tú đến từ kinh thành, cậu ta còn là con trai của một đại thân có chổ đứng trong triều.

Ta nhìn thấy được những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt biết cười của Thiên Sương, cuối cùng đã gật đầu đồng ý chuyện hôn sự này.

Ta hướng về vị công tử đó chỉ có một yêu cầu, sau này nhất định phải đối xử thật lòng với Thiên Sương, tuyệt đối không được để cho muội ấy chịu bất kì sự oan ức, tủi thân nào. Nếu không thì Thiên Sương của bọn ta với sự chống lưng của hầu phủ và Lục gia nhất định sẽ buộc công tử đây chịu trách nhiệm về mọi thứ.

Thiếu niên trẻ tuổi thâm tình, nhìn Thiên Sương với đôi mắt tràn ngập yêu thương. Ngày cậu ta trở lại kinh thành, Thiên Sương lưu luyến bịnh rịnh nói lời từ biệt với ta để cùng quay về kinh.

Thế nhưng yên tịnh đến với ta chẳng được lâu, một ngày đẹp trời lại có người đến gõ cửa. Đó là một người đã rất lâu rồi ta không gặp mặt, một người ăn mặc đơn giản nhưng đầy khí chất, tay chống nạng, dáng người cao ráo dễ nhìn.

"Đã từng hứa sẽ đến tìm nàng nhưng không ngờ lại trễ đến tận ngày hôm nay."

Chàng ấy vừa nói lại vừa dùng tay gãy nhẹ đầu. Sau đó cả hai cùng cười to, ta vui vẻ chào đón chàng ấy vào nhà.

Phu quân ta nói vài lời nói đùa rằng cũng nhờ chuyện kinh doanh phát đạt của ta mà chàng ấy muốn làm gì thì làm chẳng cần phải suy nghĩ.

Nhưng ta lại nhớ đến lời mẫu thân từng nói [Con chính là dòng chảy của ta]. Mãi cho đến bây giờ, ta mới có thể hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời của mẫu thân. Nhưng ta biết rõ bản thân mình sẽ không làm theo câu nói của mẫu thân một cách mù quáng.

Thực chất mà nói, lời của mẫu thân chẳng hề sai. Bà ấy xem ta là dòng chảy của bà ấy, thì mới có thể có được ta của ngày hôm nay.

Nhưng mãi cho đến bây giờ, ta mới có thể tự mình cho rằng bản thân chính là một dòng chảy không ngừng trong thiên hạ này.

[Hết]