Chương 22 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
22.
Suy cho cùng Tĩnh vương cũng là một quân tử biết tìm người và dùng người.
Thế tử bên cạnh Tĩnh vương quả thực nhanh mắt nhanh tay, lao nhanh ngựa về phía trước, thành công cứu được phu quân.
Ngay lập tức cổng thành mở toang để chào đón vị minh quân mới tiến vào thành. Mà lúc này tất cả người trong hầu phủ đều vô cùng nóng lòng mong chờ sự trở lại của ta và phu quân.
Vị tướng đứng đầu ngự lâm quân đã giữ đúng lời hứa, dù cho kinh thành bị tấn công cũng không hề xuống tay với hầu phủ.
Và Tĩnh vương cũng rất giữ lời, sau khi vào thành, ông ta đã cho người nhanh chóng đến giải cứu hầu phủ, sau đó mới nghênh ngang tiến thẳng vào hoàng cung.
Hóa ra lúc tiểu hầu gia bị trọng thương được đưa về, phu quân ta cùng với tiểu hầu gia đã sớm đồng lòng. Phu quân ta sẽ bảo vệ bên ngoài, tiểu hầu gia sẽ tận dụng quyền lực còn sót lại của mình để bảo vệ phía bên trong.
Và như thế cho dù người đứng đầu ngự lâm quân có phản bội lại lời hứa thì hầu phủ cũng sẽ không rơi vào nguy hiểm.
Vừa bước vào hầu phủ, phu quân ta bị mọi người vây quanh rất nhiều, chốc lát sau chàng ấy lại thở phào nhẹ nhõm rồi tựa vào vai ta mà gục xuống ngay lập tức.
Mọi người trong hầu phủ ngay lập tức đi tìm đại phu, nhanh chóng dẫn ông ấy thẳng đến viện của ta.
Thật may mắn lúc phu quân ta nhảy khỏi tường thành thế tử đã kịp thời cứu giúp, tạm thời lúc này phu quân ta không có nguy hiểm gì về tính mạng. Chỉ là nhảy từ trên tường thành khá cao, chàng ấy vẫn bị thương chút ít.
Lúc này ta nghe truyền rằng cuối cùng Tĩnh vương cũng đã tiến vào hoàng cung và giành lại hoàng vị. Vị tân đế vừa bị phế kia chỉ biết gục xuống quỳ dưới đất, cầu xin hoàng thúc tha cho hắn ta một mạng.
Hắn ta vốn dĩ chỉ cần sống không cần tìm kiếm quyền lực, chỉ vì sự ép buộc của mẫu thân mình mà hắn đã phải rơi vào bước đường hiện tại. Thế nhưng bây giờ, mẫu thân hắn ta lại ch.ết trong tay hắn. Giờ đây hắn chỉ biết quỳ xuống cầu xin hoàng thúc đối xử khoan hồng với hắn ta.
Cuối cùng Tĩnh vương cũng đã đăng cơ, còn vị nhị hoàng tử kia được giam giữ ở một biệt viện. Đó cũng có thể được coi như là gặp họa được phúc, trong cái rủi vẫn còn có cái may, ở trong biệt viện kia mà hưởng thụ hoang lạc. Nói một cách dễ nghe [Hát ca vui sướng mỗi ngày], còn nói khó nghe thì là [an phận rồi chờ ch.ết].
Còn về phía phu quân ta được phá lệ mà trở thành một đại thần đứng đầu các quan trong triều. Ta nghĩ rằng tham vọng lớn lao của chàng ấy có lẽ cuối cùng cũng có thể hoàn thành rồi.
Thượng triều ngay sau khi vết thương hồi phục, phu quân ta lại kiên quyết rằng bản thân không cần phải ngồi xe lăn nữa. Từ nay về sau, chàng ấy sẽ chống nạng và thượng triều mỗi ngày, quyết tâm giúp đỡ các gia đình trong sạch trong hoàng thất.
Hầu phủ giờ đây đang dần dần lấy lại được vẻ hưng thịnh của ngày trước, sức khỏe của mẹ chồng và tỷ phu cũng đang dần dần được hồi phục.
Còn về phía Lục gia ta, vốn dĩ phụ thân vẫn luôn hy vọng đích tỷ có thể giúp ông ấy đưa ra một vài lời khuyên, nhưng lại không ngờ đến sau cùng lại là phu quân ta làm bức đệm vô cùng tốt giúp đệ đệ có thể thăng quan tiến chức.
Sau khi quay về hầu phủ, ta đã dùng một chút thời gian để đi cúng tế cho mẫu thân. Cũng đã rất lâu rồi ta chưa nhìn bài vị của mẫu thân, nói ra thì trong lòng không biết là nên vui hay là buồn.
Ta chần chừ một lúc, mới hướng về bài vị của mẫu thân: "Mẫu thân người nói xem, con thế này có giống với cái mà người từng nói là [thao thao bất tuyệt] không?"
Từ tận đáy lòng thật sự ta đã sớm rõ,mãi mãi cũng chẳng thể nào nhận được bất kì câu trả lời nào đến từ mẫu thân.
Suy cho cùng Tĩnh vương cũng là một quân tử biết tìm người và dùng người.
Thế tử bên cạnh Tĩnh vương quả thực nhanh mắt nhanh tay, lao nhanh ngựa về phía trước, thành công cứu được phu quân.
Ngay lập tức cổng thành mở toang để chào đón vị minh quân mới tiến vào thành. Mà lúc này tất cả người trong hầu phủ đều vô cùng nóng lòng mong chờ sự trở lại của ta và phu quân.
Vị tướng đứng đầu ngự lâm quân đã giữ đúng lời hứa, dù cho kinh thành bị tấn công cũng không hề xuống tay với hầu phủ.
Và Tĩnh vương cũng rất giữ lời, sau khi vào thành, ông ta đã cho người nhanh chóng đến giải cứu hầu phủ, sau đó mới nghênh ngang tiến thẳng vào hoàng cung.
Hóa ra lúc tiểu hầu gia bị trọng thương được đưa về, phu quân ta cùng với tiểu hầu gia đã sớm đồng lòng. Phu quân ta sẽ bảo vệ bên ngoài, tiểu hầu gia sẽ tận dụng quyền lực còn sót lại của mình để bảo vệ phía bên trong.
Và như thế cho dù người đứng đầu ngự lâm quân có phản bội lại lời hứa thì hầu phủ cũng sẽ không rơi vào nguy hiểm.
Vừa bước vào hầu phủ, phu quân ta bị mọi người vây quanh rất nhiều, chốc lát sau chàng ấy lại thở phào nhẹ nhõm rồi tựa vào vai ta mà gục xuống ngay lập tức.
Mọi người trong hầu phủ ngay lập tức đi tìm đại phu, nhanh chóng dẫn ông ấy thẳng đến viện của ta.
Thật may mắn lúc phu quân ta nhảy khỏi tường thành thế tử đã kịp thời cứu giúp, tạm thời lúc này phu quân ta không có nguy hiểm gì về tính mạng. Chỉ là nhảy từ trên tường thành khá cao, chàng ấy vẫn bị thương chút ít.
Lúc này ta nghe truyền rằng cuối cùng Tĩnh vương cũng đã tiến vào hoàng cung và giành lại hoàng vị. Vị tân đế vừa bị phế kia chỉ biết gục xuống quỳ dưới đất, cầu xin hoàng thúc tha cho hắn ta một mạng.
Hắn ta vốn dĩ chỉ cần sống không cần tìm kiếm quyền lực, chỉ vì sự ép buộc của mẫu thân mình mà hắn đã phải rơi vào bước đường hiện tại. Thế nhưng bây giờ, mẫu thân hắn ta lại ch.ết trong tay hắn. Giờ đây hắn chỉ biết quỳ xuống cầu xin hoàng thúc đối xử khoan hồng với hắn ta.
Cuối cùng Tĩnh vương cũng đã đăng cơ, còn vị nhị hoàng tử kia được giam giữ ở một biệt viện. Đó cũng có thể được coi như là gặp họa được phúc, trong cái rủi vẫn còn có cái may, ở trong biệt viện kia mà hưởng thụ hoang lạc. Nói một cách dễ nghe [Hát ca vui sướng mỗi ngày], còn nói khó nghe thì là [an phận rồi chờ ch.ết].
Còn về phía phu quân ta được phá lệ mà trở thành một đại thần đứng đầu các quan trong triều. Ta nghĩ rằng tham vọng lớn lao của chàng ấy có lẽ cuối cùng cũng có thể hoàn thành rồi.
Thượng triều ngay sau khi vết thương hồi phục, phu quân ta lại kiên quyết rằng bản thân không cần phải ngồi xe lăn nữa. Từ nay về sau, chàng ấy sẽ chống nạng và thượng triều mỗi ngày, quyết tâm giúp đỡ các gia đình trong sạch trong hoàng thất.
Hầu phủ giờ đây đang dần dần lấy lại được vẻ hưng thịnh của ngày trước, sức khỏe của mẹ chồng và tỷ phu cũng đang dần dần được hồi phục.
Còn về phía Lục gia ta, vốn dĩ phụ thân vẫn luôn hy vọng đích tỷ có thể giúp ông ấy đưa ra một vài lời khuyên, nhưng lại không ngờ đến sau cùng lại là phu quân ta làm bức đệm vô cùng tốt giúp đệ đệ có thể thăng quan tiến chức.
Sau khi quay về hầu phủ, ta đã dùng một chút thời gian để đi cúng tế cho mẫu thân. Cũng đã rất lâu rồi ta chưa nhìn bài vị của mẫu thân, nói ra thì trong lòng không biết là nên vui hay là buồn.
Ta chần chừ một lúc, mới hướng về bài vị của mẫu thân: "Mẫu thân người nói xem, con thế này có giống với cái mà người từng nói là [thao thao bất tuyệt] không?"
Từ tận đáy lòng thật sự ta đã sớm rõ,mãi mãi cũng chẳng thể nào nhận được bất kì câu trả lời nào đến từ mẫu thân.