Chương 3 - Lựa Chọn Đau Đớn
Trước khi cúp máy, tôi nói.
“Đừng quên—là chính các người vứt bỏ con gái trước.”
Nhà thuê nằm ở ngoại ô, chưa đến mười mét vuông, nhưng sạch sẽ và… yên tĩnh.
Tôi ngồi xổm dưới đất sắp xếp đồ.
Khi đặt chiếc áo cuối cùng vào tủ, điện thoại lại reo.
Là em trai.
“Chị, bố mẹ bị chị làm tức đến bệnh rồi. Chị không thể chịu nhịn một chút sao?”
“Bệnh à?”
Tôi bật cười.
“Là bệnh lòng tham chứ gì? Lo tương lai không ai nuôi dưỡng, không ai phục vụ?”
“Chị nói kiểu gì thế? Sáu vạn tám… em sẽ trả lại chị.”
“Tốt. Khi nào? Đợi đến lúc tôi chết à?”
Đầu dây bên kia… câm lặng.
Tôi tắt máy, nhìn ra cửa sổ.
Trời đang tối dần.
Lần đầu tiên sau rất lâu…
Tôi tắt điện thoại không sợ.
Không sợ bị đánh thức bởi tiếng đập cửa lúc nửa đêm.
Không sợ tin nhắn đe dọa.
Không sợ ai gọi đến… để đòi tiền.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Rồi ngồi xuống… và lặng lẽ bật khóc.
3.
Khi nghe tin nhà xảy ra chuyện, tôi đang dán giấy tường trong căn phòng mới thuê.
Trên bức tường cũ vẫn còn loang lổ vết bẩn của người thuê trước, giống như những ký ức mãi chẳng thể xóa sạch.
Điện thoại rung trong túi, trên màn hình là một số lạ.
“Alô?”
“Chị, là em. Em đổi số rồi, chị lưu lại đi.”
Là giọng Lâm Trí.
Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục quét hồ dán lên tường.
“Mẹ nhập viện rồi.”
Hắn dừng một nhịp, như đang chờ phản ứng của tôi.
“Huyết áp cao, bác sĩ nói khá nghiêm trọng.”
Tôi cắt giấy tường, nhưng đường cắt lệch hẳn.
“Ừ.”
“Chị không đến xem sao?” giọng hắn bắt đầu gắt, “chi phí điều trị còn thiếu ba nghìn, em túng quá…”
Tôi nhìn mảnh giấy tường hỏng và bật cười.
“Lâm Trí, tiền trả góp nhà mới của em một tháng bao nhiêu?”
“Năm ngàn sáu, hỏi làm gì?”
Giọng hắn đầy khó chịu.
“Tôi thuê nhà này tám trăm một tháng.”
Tôi từ tốn gỡ tấm giấy tường lệch khỏi tường.
“Mẹ có bảo hiểm, sau khi khấu trừ, số tiền tự trả không đến một nghìn. Đến nghìn mà em cũng không xoay nổi?”
Điện thoại im lặng.
Tôi nghe thấy tiếng bật bật của bật lửa.
“Chị, em biết chị giận.”
Hắn đổi giọng mềm mỏng.
“Nhưng bố mẹ nuôi mình đâu dễ. Mẹ nằm bệnh viện, chỉ muốn gặp chị…”
“Gặp tôi, hay gặp tiền của tôi?”
Tôi vò nát giấy tường.
“Lần trước bố chẳng bảo sẽ kiện tôi à? Vậy em nói mẹ chuẩn bị hồ sơ bệnh án đi. Tôi gặp bà ấy ở tòa.”
“Lâm Vãn! Chị còn chút lương tâm nào không?!”
“Lương tâm?”
Tôi nhìn ra cửa sổ, tấm drap nhà hàng xóm đang phơi ngoài ban công, đung đưa trong gió.
“Lương tâm của tôi bị các người định giá rồi. Sáu vạn tám—tiền đặt cọc nhà mới của em. Quên rồi sao?”
Tôi tắt máy.
Rồi tiếp tục dán giấy tường.
Ngày hôm sau tôi đến chợ lao động tìm việc thời vụ.
Sau ly hôn, tôi nghỉ công việc cũ vì chỗ đó cách nhà chồng không xa.
Giờ tôi chỉ có thể làm việc tay chân: phát tờ rơi, rửa chén, dọn vệ sinh.
“Làm vệ sinh nguyên ngày, một trăm năm mươi tệ. Phải biết lau kính.” người môi giới đứng ngoài cổng sắt hét lên.
Tôi chen lên, giơ tay.
Một người phụ nữ mập mạp nhìn tôi từ đầu tới chân.
“Mỏng manh vậy mà lau được kính?”
“Được.”
Tôi kéo khẩu trang xuống, để bà ta nhìn rõ vết bầm trên mặt.
“Tôi cả lau kính ngoài ban công cũng làm rồi.”
Bà ta khựng lại một giây, rồi đưa tôi một tờ giấy địa chỉ.
“Khu Hà Tây, đi ngay.”
Chủ nhà là một bà lão sống một mình, trong nhà toàn hộp giấy và đồ nhặt từ bãi rác.
Bà chỉ tay vào bếp.
“Chà sạch khe gạch. Dùng bàn chải đánh.”
Tôi quỳ xuống chà từng đường gạch thì điện thoại lại reo.
Là bố.
“Mẹ con chẩn đoán bệnh mạch vành.”