Chương 12 - Lừa Bán Nữ Quỷ, Ta Quỷ Buôn Lậu Thân Phận Không Giấu Được

"Tiền lương năm mươi ngàn?" – Mắt Lâm Trần sáng rực. Anh vừa đầu tư toàn bộ số tiền tích góp vào việc thuê và sửa chữa Sở Sự Vụ, hiện tại đúng là đang cần tiền.

"Đương nhiên, cũng có trách nhiệm kèm theo." – Người đàn ông trung niên tiếp lời. "Nếu trong khu vực anh phụ trách xảy ra sự kiện linh dị, anh sẽ cần xử lý. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ được thưởng thêm tùy vào độ khó của sự kiện."

"Hơn nữa, anh sẽ được cấp quyền tạm thời điều động lực lượng cảnh sát địa phương để hỗ trợ."

Nghe đến đây, Lâm Trần không còn chút do dự. Anh cảm thấy cơ hội này không chỉ giúp mình kiếm được tiền mà còn tạo điều kiện phát triển sự nghiệp "bán quỷ".

Tuy nhiên, anh vẫn cố tỏ ra đắn đo. "Ta thừa nhận điều kiện các ngươi đưa ra rất hấp dẫn. Nhưng các ngươi cũng biết, quỷ vật rất nguy hiểm."

Người đàn ông trung niên khẽ thở dài. Ông hiểu rằng không phải ai cũng sẵn sàng chấp nhận rủi ro để trở thành Ngự Quỷ Giả.

"Và, như lời các ngươi nói, Ngự Quỷ Giả càng sử dụng sức mạnh quỷ vật nhiều thì càng dễ bị cắn nuốt. Vậy nên..."

Người đàn ông trung niên và người trẻ tuổi liếc nhìn nhau. Trong ánh mắt họ lộ rõ vẻ thất vọng, nghĩ rằng anh sắp từ chối.

"...Ta muốn các ngươi tăng lương."

Cả hai người sững sờ. "..."

Sau mười phút thương lượng căng thẳng, cuối cùng, người đàn ông trung niên nhượng bộ:"Được, tiền lương của anh sẽ là tám mươi ngàn mỗi tháng. Đây là danh thiếp của tôi, tên Trình Nhạc. Có vấn đề gì, anh cứ liên hệ trực tiếp với tôi. Chứng minh thân phận của anh sẽ được gửi tới trong ba ngày."

"Trước đó, anh có thể nghỉ ngơi vài ngày."

"Nghỉ ngơi?" – Lâm Trần nhướng mày. "Ta không có thời gian nghỉ ngơi. Bán quỷ là sự nghiệp của ta, đâu thể trì hoãn!"

Thấy hai người kia vẫn đứng đó, anh lập tức xua tay:"Được rồi, được rồi. Hai người mau đi đi, đừng làm chậm trễ công việc của ta."

...

Ra khỏi Sở Sự Vụ, người đàn ông trẻ tuổi hậm hực nói:"Người như hắn mà cũng là Ngự Quỷ Giả sao?"

Trình Nhạc thản nhiên đáp:"Ít nhất, hắn vẫn còn lương tâm."

Người đàn ông trẻ tuổi bĩu môi:"Đội trưởng, ngài không thấy câu đó cũ rích rồi sao? Rõ ràng hắn chỉ là một kẻ tham tiền!"

Trình Nhạc chậm rãi bật lửa, châm điếu thuốc:"Tiểu Vương, có ai từng nói với cậu rằng, không nên bóc mẽ lãnh đạo trực tiếp không?"

Tiểu Vương: "..."

"Ngươi mới vừa rồi là chân trái trước bước Sự vụ sở, đúng không ?"Tiểu vương sửng sốt: "Hình như là chân phải chứ ? Làm sao vậy ?"Trình Nhạc thản nhiên nói: "Trừ ngươi nửa tháng tiền lương.""Không không không, ta nhớ sai rồi, là chân trái, là chân trái không sai."Tiểu vương vội vàng lộ ra thảo hảo nụ cười."Lạch cạch!"Trình Nhạc móc bật lửa ra, đốt điếu thuốc: "Vậy lại thêm nửa tháng."