Chương 7 - Lớp Học Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi cố ý mở quyển vở đặt trên bàn, kẹp một tờ giấy ghi nguệch ngoạc “Dự đoán đề vòng chung kết” bên dưới liệt kê mấy câu liên quan Điện từ học.

Ra chơi tôi vào nhà vệ sinh, từ cửa sổ hành lang thấy Bạch Nam Tiên đang lén chụp vở của tôi bằng điện thoại.

【Quá hời! Vòng chung kết chắc chắn ăn! Lâm Nghiễn Hy ngu như bò, đáng bị mình cướp suất tuyển thẳng!】

Tôi lặng lẽ nán lại rồi mới về lớp.

Bạch Nam Tiên đã ngồi vào chỗ, trên mặt là vẻ đắc ý khó giấu.

Đến ngày thi chung kết Vật Lý, toàn trường nghỉ để làm phòng thi.

Vừa bước vào phòng thí nghiệm, tôi thấy Bạch Nam Tiên đang nói gì đó với giám thị, khuôn mặt là nụ cười “giả hiệu” quen thuộc.

“Bạn này nói chỗ ngồi có vấn đề.”

Giám thị giải thích, Lâm Nghiễn Hy, em là lớp trưởng, ra xem giúp nhé?”

【Đồ ngu mắc câu rồi.】

Tiếng lòng của Bạch Nam Tiên đầy đắc thắng,

【Chút nữa ả đụng vào cái thiết bị đó là chập mạch, bài thực nghiệm của ả toi ngay!】

Tôi giả vờ kiểm tra chỗ của cô ta, quả nhiên thấy dưới gầm bàn có gắn một thiết bị lạ—vài sợi dây trần như để gây đoản mạch.

“Không sao cả.”

Tôi cố ý nói to, đồng thời kín đáo xoay ngược hướng của thiết bị,

“Có lẽ bạn Bạch hơi căng thẳng.”

Thi bắt đầu.

Đề quả là thuộc Điện từ học, nhưng hoàn toàn khác bản “rò rỉ” tôi tung ra.

Mặt Bạch Nam Tiên mỗi lúc một tái, liên tục liếc trộm bài tôi.

Đến phần thực nghiệm, chúng tôi phải dùng máy đo trường điện từ chính xác.

Tôi thấy tay cô ta run bần bật—rõ ràng không biết vận hành.

Bỗng—một tiếng thét chói tai vang lên.

Chỗ ngồi của Bạch Nam Tiên bốc khói đen, thiết bị đo của cô ta chập mạch tóe lửa.

“A! Mắt tôi!”

Cô ta ôm mặt hét ầm,

【Sao lại thế? Cái thiết bị đó rõ ràng chỉnh vào Lâm Nghiễn Hy mà!】

Giám thị lập tức ngắt nguồn, kiểm tra tình hình.

May mà chỉ hoảng hốt, mắt cô ta không sao, nhưng bài thực nghiệm thì hỏng hoàn toàn.

“Đây là phá hoại có chủ ý!”

Giám thị nghiêm giọng, “Sao dưới bàn lại có thứ như thế?”

Nước mắt Bạch Nam Tiên trào ra:

“Em… em không biết… có lẽ ai đó muốn hại em…”

Cô ta bóng gió liếc về phía tôi.

【Chắc chắn con tiện nhân Lâm Nghiễn Hy phát hiện rồi! Nhưng không sao, mình giả bộ đáng thương là thầy cô sẽ tin thôi.】

“Kiểm tra camera.”

Thầy Vật Lý lạnh lùng:

“Phòng thí nghiệm có giám sát toàn cảnh.”

Sắc mặt Bạch Nam Tiên lập tức trắng bệch.

【Camera? Xong rồi, xong rồi! Góc đó chắc chắn quay được mình đang lắp tay chân dưới bàn…】

“Thầy ơi!” Cô ta đột nhiên quỳ sụp xuống, khóc nức nở:

“Lỗi là ở em! Em quá muốn thắng… nhà em quá nghèo, em cần suất tuyển thẳng đó…”

Các giám thị đưa mắt nhìn nhau. Thầy Vật Lý thở dài:

“Bạch Nam Tiên, hủy tư cách dự thi của em. Chuyện này sẽ báo cáo lên nhà trường xử lý.”

Trên đường về lớp, Triệu Minh và Lý Đình chạy ra đón:

“Sao rồi? Kế hoạch thành công chứ?”

“Thành công hoàn hảo.” Tôi bật cười, “Cô ta tự hại mình, tự nổ tung luôn rồi.”

“Thật hả hê!” Lưu Phương reo lên, “Lần này thì đời cô ta tiêu rồi!”

Nhưng chúng tôi mừng quá sớm. Buổi chiều, trong tiết sinh hoạt, thầy Vương bước vào lớp với gương mặt nặng nề.

“Về sự việc xảy ra trong kỳ thi Vật Lý hôm nay, bạn Bạch Nam Tiên có điều muốn nói.”

Bạch Nam Tiên đỏ mắt đứng dậy:

“Xin lỗi mọi người… em… em nhất thời hồ đồ…” Cô ta nấc nghẹn, “Nhưng em thật sự hết đường rồi… Lớp trưởng luôn nhắm vào em, em sợ hãi lắm…”

【Hahaha, đổ hết lên đầu Lâm Nghiễn Hy là xong, dù sao cũng chẳng có chứng cứ chứng minh là mình.】

Cả lớp sững sờ. Cô ta lại còn muốn vu oan cho tôi?

“Lâm Nghiễn Hy nhắm vào em?” Thầy Vương nhíu mày, “Có chứng cứ không?”

“Cô ấy… cô ấy cùng cả lớp cô lập em…” Nước mắt cô ta lã chã, “Còn… còn bịa chuyện nói em nghe được ý nghĩ của mọi người… quá nực cười…”

Tim tôi trĩu xuống. Sao cô ta biết chuyện chúng tôi nghe được tiếng lòng?

Trương Dịch bất ngờ đứng bật dậy:

“Thầy ơi, em có thể làm chứng. Lâm Nghiễn Hy quả thật xúi giục các bạn tẩy chay Bạch Nam Tiên.”

Cả lớp xôn xao. Tôi trừng mắt nhìn Trương Dịch, cậu ta né tránh ánh nhìn, khóe môi lại nhếch lên nụ cười kỳ quái.

“Lâm Nghiễn Hy, có đúng vậy không?” Thầy Vương nghiêm giọng.

“Không phải vậy đâu thầy.” Tôi đứng lên, “Chính Bạch Nam Tiên mới là—”

“Đủ rồi!” Thầy Vương cắt ngang, “Em là lớp trưởng, đáng lẽ phải giúp bạn mới, không phải cô lập bạn. Viết bản kiểm điểm 800 chữ, mai nộp cho tôi.”

Bạch Nam Tiên cúi đầu, nhưng tiếng lòng của cô ta đầy khoái trá:

【Đấu với tao à? Các người còn non lắm! Trương Dịch đúng là dễ xài, tao bảo cắn ai là cắn nấy.】

Hết tiết sinh hoạt, cả lớp vây lấy Trương Dịch.

“Cậu điên rồi à?” Triệu Minh túm lấy cổ áo cậu, “Rõ ràng cậu biết cô ta là loại người gì!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)