Chương 6 - Lớp Học Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lý Đình đi ngang qua tôi, cố ý cất cao giọng:

“Lâm Nghiễn Hy, chuẩn bị cho vòng chung kết Vật Lý đến đâu rồi? Chắc có người tức chết mất thôi.”

Hàng mi Bạch Nam Tiên khẽ run, giả vờ như không nghe, nhưng tiếng lòng đã nổ tung:

【Con tiện nhân này có ý gì? Nó biết điều gì rồi? Không thể nào, mình diễn giỏi như vậy mà…】

“Tốt lắm.”

Tôi mỉm cười đáp,

“Phần thực nghiệm mình luyện rất kỹ, sẽ không còn chuyện mất trang ghi chép nữa đâu.”

Ngón tay Bạch Nam Tiên đột nhiên siết chặt, bóp nhăn cả vạt áo đồng phục.

【Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện mình xé vở? Không thể nào, mình làm kín kẽ thế cơ mà…】

Chuông vào học vang lên, tiết này là Ngữ văn của giáo viên chủ nhiệm Vương. Bạch Nam Tiên bỗng ngồi thẳng lưng, trong mắt lóe lên một tia tính toán.

“Các em mở sách trang 58.” Thầy Vương đẩy kính: “Hôm nay ta học trích đoạn từ Hồng Lâu Mộng.”

Giữa tiết, Bạch Nam Tiên đột nhiên giơ tay:

“Thầy ơi, em hơi chóng mặt…”

Giọng cô ta yếu ớt vừa đủ, mặt trắng bệch như giấy, trên trán còn rịn những giọt mồ hôi li ti—về sau Lý Đình nói đó là nước khoáng cô ta lén bôi.

“Có cần lên phòng y tế không?” Thầy Vương lo lắng hỏi.

“Không cần đâu thầy…” Bạch Nam Tiên gượng cười, “Em chịu được…” Nói xong liền “loạng choạng” ngã chúi về phía trước.

【Lão không chết này nếu còn chút lương tâm thì phải cho mình về nhà nghỉ, tiện thể phát ít tiền an ủi. Đám giáo viên nhà quê này dễ lừa nhất.】

Ngồi phía trước, Triệu Minh đành quay lại đỡ cô ta, vẻ mặt như vừa chạm phải thứ bẩn thỉu.

“Mặt bạn Bạch trông không ổn.” Thầy Vương bước đến sờ trán, “Có cần gọi phụ huynh đến đón không?”

“Không cần đâu thầy…” Bạch Nam Tiên yếu ớt lắc đầu, “Mẹ em… sức khỏe không tốt, em không muốn bà lo…” Nói đoạn, nước mắt “đúng lúc” lăn dài.

【Lão già chết tiệt nói mau cho mình về nhà đi! Mình còn phải đi gặp A Kiệt, lô túi mới của hắn rẻ lắm…】

Quả nhiên thầy Vương mềm lòng:

“Vậy em lên phòng y tế nghỉ trước, tan học thầy nhờ bạn đưa em về.”

“Em cảm ơn thầy…” Bạch Nam Tiên nói lời biết ơn, trong lòng lại lạnh lẽo cười:

【Đồ ngu. Chút nữa trèo tường là xong, cần gì chờ ông sắp xếp.】

Khi cô ta thu dọn cặp, bất cẩn làm rơi một lọ thuốc. Vài viên nén trắng lăn ra, cô ta vội cúi xuống nhặt, “vết thương” trên cổ tay lại lộ ra.

“Thuốc gì đây?” Thầy Vương giúp nhặt một viên.

“Là… là thuốc giảm đau của mẹ em…” Giọng Bạch Nam Tiên càng lúc càng nhỏ, “Đôi lúc em đau quá cũng uống một viên…”

【Hahaha, viên C sủi cũng lừa được người ta, buồn cười chết. Lão già này dễ dụ thật, ngày mai thể nào cũng có giai thoại ‘mang bệnh vẫn tới lớp’.】

Mắt thầy Vương còn ươn ướt:

“Đứa trẻ này… vất vả quá. Các em phải học tấm gương kiên cường của Bạch Nam Tiên.”

Cả lớp làm mặt như vừa nuốt phải ruồi. Tôi phải cắn môi mới không bật cười. Kiên cường ư? Trong lòng cô ta vừa chửi thầy là “lão già chết tiệt” đấy!

Sau khi Bạch Nam Tiên rời lớp, bầu không khí lập tức nhẹ hẳn.

“Ghê tởm quá!” Lưu Phương bùng nổ đầu tiên, “Trong lòng chửi thầy là lão già chết tiệt, ngoài mặt lại lễ phép!”

“Phải tìm cách bóc trần cô ta.”

Triệu Minh đấm bàn, “Không thể để cô ta tiếp tục lừa nữa.”

“Nhưng chứng minh thế nào?”

Lý Đình đẩy kính, “Chẳng lẽ nói với thầy là chúng ta nghe được tiếng lòng của cô ta?”

“Tớ có cách.” Tôi hạ giọng:

“Vòng chung kết Vật Lý là tuần sau, chắc chắn cô ta sẽ phá. Chúng ta bày bẫy…”

Giờ thể dục giữa tiết, lớp tôi được đặc cách ở lại “vì mùa cúm”. Thực tế, chúng tôi mở một chiến dịch bí mật—ghi chép mọi lời nói—hành động mâu thuẫn của Bạch Nam Tiên.

“Thứ Ba, cô ta nói mẹ nhập viện cần tiền, nhưng tan học lại đi trung tâm thương mại.”

“Thứ Tư, vị trí ‘vết thương’ trên cổ tay đổi chỗ.”

“Thứ Năm, cô ta bảo không ăn cay, nhưng có người thấy ăn lẩu cay ngoài cổng.”

Tan học, chúng tôi chia đội theo kế hoạch.

Một đội bám theo Bạch Nam Tiên, ghi lại hoạt động bên ngoài; một đội thu thập chứng cứ cô ta giả nghèo; còn tôi, Triệu Minh và Lý Đình chuẩn bị “cái bẫy” cho kỳ thi Vật Lý.

“Cô ta chắc chắn sẽ tìm cách quấy rối lúc cậu thi.”

Lý Đình phân tích, “Khả năng lớn là gian lận rồi vu oan.”

“Hoặc làm sao cho cậu không thể dự thi.”

Triệu Minh mặt sầm lại, “Giống như vụ axit lần trước.”

Tôi gật đầu:

“Vậy chúng ta ‘tạo cơ hội’—một cơ hội để cô ta tự chọn gian lận.”

Hôm sau, tôi cố ý nhắc đến kỳ thi trước lớp:

“Nghe đâu đề phần thực nghiệm bị lộ rồi.”

Tôi giả bộ hờ hững, “Nghe bên Trường Thực Nghiệm đồn là liên quan Điện từ học.”

Tai Bạch Nam Tiên lập tức vểnh lên.

【Đề bị lộ? Nếu biết trước đề thì…】

“Thật không đấy?”

Lý Đình phối hợp: “Đề thi chẳng phải bảo mật nghiêm ngặt sao?”

“Tớ cũng không chắc.” Tôi nhún vai, “Nhưng có người trông thấy danh sách thiết bị, hình như là về định luật cảm ứng điện từ Faraday.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)