
Hôm đó, trên báo cáo khám sức khỏe của anh ấy ghi ba chữ: ung thư ác tính.
Bác sĩ nói vẫn còn cơ hội, nhưng điều kiện là phải chi ra một khoản tiền lớn.
Tôi gần như lập tức gọi cho mẹ, giọng nói đầy hoảng loạn và cầu xin, chỉ mong nhanh chóng xoay đủ tiền thuốc men.
Mẹ im lặng mấy giây trong điện thoại, rồi nhẹ nhàng đồng ý.
Nhưng sau khi cúp máy, mẹ lại lén lút gửi một tin nhắn cho Lục Hạo — nội dung khiến tôi lạnh cả sống lưng.
Mẹ nói với Lục Hạo rằng tôi bị chẩn đoán ung thư.
Khi thấy tin nhắn được chuyển tiếp từ điện thoại anh ấy, tôi tức đến run rẩy toàn thân, không nhịn được mà chất vấn mẹ:
“Mẹ dựa vào đâu mà bịa ra chuyện như vậy? Mẹ vốn dĩ không tin anh ấy sẽ ở lại với con!”
Mẹ vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Nếu nó biết con bị ung thư mà vẫn chịu ở lại, thì mẹ mới bằng lòng cho con mượn tiền.”
Tôi đang định phản bác, thì điện thoại lại vang lên.
Là tin nhắn từ Lục Hạo, chỉ vỏn vẹn năm chữ — “Chúng ta ly hôn đi.”
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy mặt mình như bị ai đó tát một cái thật mạnh, rát đến bỏng người.
Bình luận