Chương 7 - Lời Thề Kinh Hoàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh phải tìm Tô Thanh.

Anh nhất định phải tìm được cô!

Chỉ cần thế, tất cả còn có thể cứu vãn.

Anh kéo cửa xe, ngồi vào, cắm chìa khóa, vặn mạnh.

Không phản ứng.

Anh lại vặn lần nữa.

Vẫn không phản ứng.

Chiếc siêu xe giới hạn toàn cầu, vừa rước về tuần trước… hỏng rồi?

Anh đấm mạnh xuống vô lăng.

“Bíp——”

Còi xe không kêu, túi khí lại bật ra, đập thẳng vào mặt anh.

Anh choáng váng, hoa mắt, máu từ mũi trào ra.

Anh chẳng buồn để ý nữa.

Đẩy cửa xe, anh lao thẳng vào cơn mưa.

Dọc theo đường, anh chạy như kẻ mất trí, chẳng có mục đích.

Anh không biết Tô Thanh ở đâu.

Thì ra, anh chưa từng thực sự quan tâm đến nơi cô đi.

Ba ngày.

Suốt ba ngày, anh không tìm được cô.

Bộ vest trên người ướt sũng mưa rồi lại khô, nhàu nhĩ tả tơi.

Cằm anh lún phún râu xanh cả người nhếch nhác như chó hoang.

Đói đến quặn dạ, anh bước vào một cửa hàng tiện lợi, định mua ổ bánh mì.

Lục tung hết túi trên người.

Trống rỗng.

Không một xu dính túi.

Anh thất thần bước ra khỏi cửa hàng, vừa hay thấy trên tivi nơi quầy thu ngân đang phát tin tức tài chính.

“Gần đây, thị trường vốn thành phố ta xuất hiện một nữ nhà đầu tư bí ẩn, dùng gần trăm tỷ chuẩn xác thu gom cổ phiếu của tập đoàn Cố thị khi sụp đổ…”

Trên màn hình hiện ra một gương mặt quen thuộc.

Tô Thanh mặc bộ vest công sở gọn gàng, đối diện ống kính, nụ cười bình thản mà xa cách.

Mắt Cố Dĩ Chu dán chặt vào màn hình.

Dòng chữ nhỏ chạy dưới bản tin:

“Tối nay 8 giờ, bà Tô Thanh sẽ tham dự dạ tiệc từ thiện tại khách sạn Vienna.”

……

Trong dạ tiệc, tôi mặc váy dài đỏ rực, cầm ly rượu vang, trò chuyện vui vẻ cùng vài nhân vật lớn trong giới thương trường.

Một người đàn ông quần áo xốc xếch, toàn thân ướt đẫm, bất ngờ xông qua lớp bảo vệ, lao thẳng vào.

Anh ta chạy thẳng về phía tôi.

“Tô Thanh!”

Anh ta gào tên tôi, chụp chặt lấy cánh tay tôi.

Tôi cúi xuống nhìn bàn tay đầy bùn đất kia, khẽ nhíu mày.

Ngước mắt nhìn gương mặt tiều tụy, điên cuồng của anh, bình tĩnh mở miệng:

“Thưa ông, ông nhận nhầm người rồi.”

“Vợ ơi, là anh mà!” Anh hốt hoảng, vành mắt đỏ ngầu,

“Anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi! Những lời thề đó, anh nhớ hết rồi!”

“Tiền anh không cần nữa! Công ty cũng không cần! Em quay về được không?”

Tôi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh.

“Ngài Cố, tôi nghĩ anh quên rồi.”

“Chính anh, trước mặt bao người, đã nói tôi không còn là vợ anh.”

Bảo vệ vội lao đến.

“Bà Tô, xin lỗi, chúng tôi lập tức đưa ông ta đi.”

Tôi gật đầu.

“Mời ông ta ra ngoài.”

Anh bị hai bảo vệ kẹp chặt, vẫn liều mạng giãy giụa, gào thét.

“Tô Thanh! Em không thể đối xử với anh thế này! Em từng nói yêu anh mà!”

Khách mời xung quanh đã bu lại, chỉ trỏ, bàn tán như sóng dâng.

“Đó chẳng phải Cố Dĩ Chu của tập đoàn Cố thị sao? Mấy hôm trước còn huy hoàng, giờ thành ra bộ dạng này?”

“Nghe nói mẹ anh ta bị nổ chết, công ty cũng phá sản rồi, đúng là báo ứng…”

“Hắn còn dám bám riết lấy Tổng giám đốc Tô, đúng là cóc ghẻ mà mơ thiên nga.”

Những lời đó, như từng nhát dao tẩm độc, cắm thẳng vào tim Cố Dĩ Chu.

Thể diện anh coi trọng nhất, tôn nghiêm anh từng tự hào, tất cả, đều bị chà đạp nát vụn ngay khoảnh khắc này.

Tôi không nhìn anh nữa.

Tôi xoay người, nâng ly với vị thương gia trẻ bên cạnh đang hốt hoảng, mỉm cười nói:

“Xin lỗi, Tổng giám đốc Vương, chỉ là một kẻ điên không quen biết.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)