Chương 6 - Lời Thề Kinh Hoàng
Đúng lúc này, điện thoại anh reo.
Trợ lý đặc biệt của anh, giọng hoảng loạn như trời sập xuống.
“Cố tổng! Không xong rồi! Cổ phiếu công ty chúng ta trong vòng năm phút đã sụt kịch sàn!”
Cố Dĩ Chu nhíu mày: “Cậu nói bậy cái gì?!”
Lời vừa dứt, giám đốc tài chính đã gọi đến.
“Cố tổng! Toàn bộ tài khoản công ty đều bị quét sạch! Không còn một xu!”
“Cái gì?!”
Cố Dĩ Chu còn chưa kịp phản ứng, thì quản lý ngân hàng lại gọi tới.
“Ngài Cố, tất cả tài khoản cá nhân, thẻ tín dụng, quỹ đầu tư đứng tên ngài… toàn bộ… toàn bộ đều đã bị chuyển đi!”
Trong đầu Cố Dĩ Chu “ong” một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Bị chuyển đi?
Sao có thể?
Chuyển cho ai?!
Một ký ức chôn vùi lâu ngày đột nhiên lao thẳng vào óc anh.
Trước cửa cục dân chính, cô gái cười rạng rỡ như hoa, được anh bế bổng lên.
Anh nghe thấy giọng mình ngày đó, chắc nịch thề thốt.
“…Nếu anh dám thất hứa, thì sẽ thành kẻ trắng tay, tiền sẽ chạy hết vào túi em.”
Chạy… vào… túi… em…
“Bộp.”
Điện thoại tuột khỏi tay anh, rơi xuống đất.
Khuôn mặt anh, tức khắc mất hết huyết sắc.
“Dĩ Chu anh, sao vậy?”
Từ Vi Vi nhận ra anh có điều không ổn, lo lắng lay lay cánh tay anh.
Cố Dĩ Chu như không nghe thấy.
Anh bất ngờ hất mạnh Từ Vi Vi ra, lảo đảo lao thẳng ra ngoài.
“Dĩ Chu anh! Anh đi đâu vậy?” Từ Vi Vi hét toáng.
Nhưng Cố Dĩ Chu như kẻ điên, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của khách viếng, xông ra khỏi linh đường.
Anh phải đi tìm Tô Thanh!
Anh phải hỏi cho rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Anh lao về nhà, nhưng phát hiện trong nhà trống rỗng.
Anh gọi cho Tô Thanh hết lần này đến lần khác, nhưng trong ống nghe chỉ còn mãi tiếng thông báo lạnh lẽo: máy đang tắt.
Anh như con thú bị vây, điên cuồng đi đi lại lại trong căn biệt thự trống.
Đúng lúc ấy, Từ Vi Vi cũng đuổi theo về.
Cô nhìn Cố Dĩ Chu thất hồn lạc phách, dè dặt hỏi:
“Dĩ Chu anh… chúng ta… chúng ta có phải phá sản rồi không?”
Cố Dĩ Chu trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, không đáp.
Sắc mặt Từ Vi Vi lập tức thay đổi.
Cô thu hết vẻ yếu đuối, nước mắt, thay vào đó là ánh mắt cay độc và khinh bỉ.
“Cố Dĩ Chu, giờ anh đúng là một thằng nghèo kiết xác rồi à?”
“Anh dám đùa giỡn tôi?!”
Cô thô bạo xé bộ đồ tang trên người, ném mạnh xuống đất.
“Xui xẻo! Đúng là xui xẻo!”
Cô ta mắng chửi, xách túi Hermès, giày cao gót gõ cộp cộp, không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi.
Cố Dĩ Chu nhìn cánh cửa bị đóng sập mạnh, rốt cuộc cũng nhận ra, mình đã mất hết những gì.
Anh mất mẹ.
Mất tiền.
Mất cả người mà anh cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ rời bỏ anh.
Anh quỵ xuống đất, bật ra một tiếng gào tuyệt vọng.
Anh bỗng nhớ lại, đêm tân hôn, Tô Thanh từng ghé sát tai anh thì thầm:
“Nói cho anh một bí mật, mẹ em cho em một hệ thống, chỉ cần ràng buộc với người mình yêu, thì mọi lời thề của anh ấy đều sẽ thành sự thật đó.”
Khi ấy, Cố Dĩ Chu chỉ nghĩ Tô Thanh đang đùa trẻ con với anh.
Anh còn thuận miệng thề thốt biết bao lời hoang đường:
“Anh sẽ cưng chiều Tô Thanh lên tận trời xanh để cô ấy thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”
“Anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để Tô Thanh sống đời thiếu phu nhân.”
……
Vô thức mà những lời thề đẹp đẽ đó, suốt những năm qua đều lần lượt trở thành hiện thực.
Anh vẫn luôn nghĩ đó là do nỗ lực và vận may của chính mình.
Trong biệt thự, im lìm như chết chóc.
Cố Dĩ Chu quỳ trên nền gạch lạnh buốt, trong đầu không ngừng vang vọng những lời thề mà anh từng cho là trò đùa.
Lời tốt, lời xấu, tất cả đều ứng nghiệm.
Sự nghiệp anh kiêu hãnh, cuộc đời thuận buồm xuôi gió, hóa ra chẳng phải nhờ bản thân anh.
Tất cả… đều là Tô Thanh cho anh.
Anh đột ngột bật dậy, như kẻ điên lao về phía gara.