Chương 3 - Lời Thề Của Người Đồng Hành
07
Năm lớp 11, Hạ Dục bắt đầu ngại sai bảo tôi như trước.
Thỉnh thoảng, anh còn cố tình lấy lòng tôi.
Ví dụ như đưa tôi mượn quyển sách mới anh vừa mua, rủ tôi nghe bản nhạc điện tử mới anh vừa sáng tác.
Hoặc chủ động giúp tôi chuẩn bị cho các kỳ thi Olympic Toán và Vật lý.
Anh nói tôi học lệch nặng, tiếng Anh thì gần như vô vọng, nên tốt nhất là cố gắng gom thật nhiều huy chương Olympic, để sau này có cơ hội được tuyển thẳng, xét tuyển riêng hoặc giảm điểm đầu vào.
Có một khoảng thời gian, tôi và anh ấy hòa thuận đến lạ.
Buổi tối cùng chui vào thư phòng đọc sách, anh sẽ kể cho tôi nghe vài chuyện cũ.
Anh kể về chiếc trực thăng chôn vùi cha mẹ mình, kể về cái chân phải bị cưa bỏ, cái chân trái tê liệt không còn cảm giác, và mùa hè rực rỡ mà anh chẳng thể nào quay về được nữa.
Để an ủi anh, tôi cũng kể về quá khứ khốn khổ của mình — sau khi ông nội mất, tôi đã đào bới khắp núi tìm cái ăn như thế nào, rồi bao lần trốn khỏi trại trẻ mồ côi, lén mang đồ ăn về đặt trước mộ ông ra sao.
Lúc giành được tấm huy chương Olympic đầu tiên, tôi mừng đến mức ôm chầm lấy Hạ Dục, nói:
“Cảm ơn anh, anh thật sự rất tốt với em.”
Dì Vương đang quét dọn ở một bên khẽ cười đầy ẩn ý:
“Tiểu Dục đúng là tốt với em thật đấy. Tối qua còn dặn dì mang đồ ăn đêm cho em, sáng nay lại nhắc mua bánh gato rừng đen — món em thích nhất.”
Khi đó, tôi đang ngồi xổm bên xe lăn của Hạ Dục, ôm hờ lấy vai anh.
Khoảng cách quá gần, đến mức nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Lời dì Vương khiến tim tôi nóng lên, đập nhanh hơn mấy nhịp.
Còn Hạ Dục thì cứng người lại trong tích tắc.
Anh đẩy tôi ra, giọng có phần lạnh nhạt:
“Thỉnh thoảng đối xử tốt với em, chỉ vì anh thấy chán nên muốn làm việc tốt thôi. Em đừng nghĩ nhiều.”
Tôi lúng túng rút tay lại, gượng cười:
“Em chẳng nghĩ gì cả.”
Anh nói:
“Vậy thì tốt.”
Mối quan hệ giữa tôi và anh, một lần nữa quay lại như những ngày đầu mới gặp.
Vừa quen thuộc lại vừa xa cách, lẫn vào đó là chút ngại ngùng và khách sáo.
Tôi trở nên rụt rè, chẳng còn dám chạm vào anh, chỉ sợ anh nổi giận rồi đuổi tôi về lại vùng núi.
Ở vùng núi đó, không có nhiều sách, không có thiết bị thực hành, không có bảo tàng, càng không có những thầy cô hàng đầu.
08
Kỳ nghỉ hè năm đó, Trần Hạ quay về.
Trong bữa cơm, cô ấy tuyên bố đã chia tay bạn trai.
Cô kéo tay tôi:
“Tiểu Hòa à, học hành cho tốt, đừng yêu đương làm gì, đàn ông đều là mấy tên chân to phản phúc cả.”
Tôi liếc nhìn Hạ Dục — chắc giờ anh phải vui rồi chứ?
Nhưng Hạ Dục chỉ cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tối đó, Trần Hạ rủ sang nhà cô ấy bơi. Tôi không có đồ bơi, nên ngồi trên bờ cùng Hạ Dục.
Hai chúng tôi lặng lẽ nhìn Trần Hạ bơi lội trong nước, động tác linh hoạt, dáng người uyển chuyển.
Cô ấy như một nàng tiên cá vậy.
Thật đẹp… Tôi thầm cảm thán từ tận đáy lòng.
Đột nhiên, tôi lại nhớ đến bức ảnh Hạ Dục lướt sóng ở biển.
Trần Hạ dường như không hề để tâm đến việc bơi lội trước mặt một người cụt chân liệu có khiến anh tổn thương không.
Nhưng có lẽ chính vì vậy, Hạ Dục mới cảm thấy mình được đối xử như một người bình thường.
Giống như Dư Hoa chơi bóng, vẫn để Sử Thiết Sinh làm thủ môn vậy.
Tôi nghĩ… Trần Hạ thật sự là một cô gái rất tốt.
Lúc Trần Hạ lên bờ, cô quấn khăn tắm rồi ngồi xuống bên cạnh Hạ Dục.
Cô nói:
“Tiểu Dục, còn nhớ hồi lớp ba không? Chính tại chỗ này tớ đã dạy cậu bơi đấy. Khi đó cậu sợ nước chết đi được, cuối cùng vẫn bị tớ đẩy xuống.”
Hạ Dục khẽ gật đầu, đáp nhỏ:
“Nhớ.”
Tôi viện cớ rời đi.
Hồi ức là thứ rất riêng tư — tôi đoán Hạ Dục chẳng muốn tôi ngồi đó làm kỳ đà cản mũi.
Giờ Trần Hạ độc thân, cô ấy thoải mái vui đùa cùng Hạ Dục, tiếng cười lanh lảnh.
Tôi nghĩ, tâm trạng của Hạ Dục chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.
Tâm trạng anh tốt rồi… có lẽ sẽ quên chuyện tôi vì quá xúc động mà ôm anh — khiến anh thấy khó chịu.
09
Nhưng thực ra, anh ấy chẳng hề quên.
Tối hôm đó, khi tôi vừa làm bài tập xong, bụng đói nên xuống bếp tìm đồ ăn đêm. Không ngờ lại vô tình nghe được cuộc điện thoại của Hạ Dục.
“Ông ơi, con không muốn Thanh Hòa tiếp tục làm người đồng hành học tập nữa.”
“Con có thể sang Mỹ sớm.”
“Giờ con có thể tự lo cho mình rồi.”
“Chỉ cần đổi sang xe lăn điện là được.”
Miếng bánh còn dang dở trong tay tôi rơi “bộp” xuống đất.
Hạ Dục muốn tôi rời khỏi nhà họ Hạ.
Là vì Trần Hạ độc thân rồi sao?
Là để tránh điều tiếng sao?
Chỉ vì tôi ôm anh một cái mà khiến anh khó chịu đến mức này sao?
Vậy năm lớp 12 của tôi phải làm sao?
Tương lai đại học của tôi thì sao?
…
Đêm đó, tôi gõ cửa phòng Hạ Dục.
Rất nghiêm túc, rất chân thành, tôi trải lòng mình trước anh.
“Hạ Dục, anh nói đúng. Em từng có cảm tình với anh.”
“Lễ hội âm nhạc hôm đó, anh thật sự rất ngầu, đủ khiến người ta rung động.”
“Nhưng mà, Hạ Dục ạ, thích ai đó đâu phải chuyện gì ghê gớm.
Khi một người nhìn thấy người khác giới hấp dẫn, cơ thể tự động tiết ra dopamine, phenylethylamine — đó là bản năng sinh học.”
“Những người có phong thái, tài năng, chín chắn, ổn định… Chỉ cần đủ xuất sắc, đủ nổi bật, em đều có thể thích.
Nếu mỗi ngày đều gặp được người như vậy, chắc em có thể rung động cả trăm lần.”
“Nên… anh không cần phải làm quá lên.”
“Thái độ của anh, em hiểu rất rõ.
Em thật sự rất trân trọng cơ hội được học ở tỉnh thành, sẽ không ngu ngốc đến mức ôm mộng không thực, gây rắc rối cho anh và Trần Hạ, hay tự đào hố chôn mình.”
“Vì vậy, em xin thề — em, Lê Thanh Hòa, lấy tính mạng mình ra thề:
Đời này sẽ không bao giờ thích anh Hạ Dục dù chỉ một giây một phút, nếu làm trái, chết không toàn thây.”
Tôi ngừng lại một lúc:
“Vậy… giờ thì anh yên tâm rồi chứ?”
Nói xong, hành lang lập tức chìm vào im lặng.
Chỉ còn tiếng đồng hồ quả lắc cổ điển đều đều vang lên.
Tích tắc… tích tắc…
Bên ngoài cửa sổ, ánh chớp lóe lên chói mắt.
Tiếng sấm nổ vang trời, rồi cơn mưa giông đầu tiên của mùa hè ào ạt trút xuống như thác.
Ngồi nơi ngưỡng cửa, Hạ Dục tái mặt, chết lặng không nói nên lời.