Chương 18 - Lời Nói Dối
Ánh mắt anh ta hoảng hốt, há miệng, hình như định giải thích gì đó.
Nhưng lại không thể cất tiếng.
“Bùi Thần Tinh nói anh thích tôi.” Tôi không hiểu nhìn anh ta.
Như thể nhận thấy tình cảm này của mình quá nhỏ bé, mãi lâu sau anh ta mới nhỏ giọng ừ một tiếng.
“Nhưng anh thích tôi, tại sao anh lại không nhớ được ngày sinh của tôi? Hơn nữa còn sai người tới đánh tôi.”
“Không hợp lý tẹo nào.”
Giang Thiệu mỉm cười tự giễu: “Đúng vậy, là anh kh ốn nạn.”
“Bùi Gia, anh biết là em không tin nhưng quả thật người anh thích vẫn luôn là em.”
“Còn về em gái em, ban đầu anh hẹn hò với cô ấy đúng là vì muốn chọc giận em. Tuy em và cô ấy có gương mặt hao hao nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Như thể khiến anh thấy được một em ở một phiên bản khác vậy, anh cũng vô thức yêu cô ấy trong một thời gian.”
“Nhưng khi em ngã xuống cầu thang, anh mới vô thức nhận ra với anh em mới là người quan trọng nhất.
Tuy tất cả những gì Phó Thời Dư làm buổi chiều rất hả giận nhưng sau khi nghe thấy anh ta nói thế, tôi vẫn không kìm lòng được mà đưa tay lên tát anh ta.
“Anh khốn nạn thật đấy.”
Anh ta đứng im không nhúc nhích, mặc cho tôi đánh.
Nhưng chạm tay vào người anh ta tôi cũng thấy khó chịu.
“Bùi Gia, anh cho em t á t trả anh, em tha thứ cho anh được không?”
“Nói xong anh ta định nắm lấy tay tôi, tát lên mặt anh ta.”
“Đề nghị trước đó của cậu không tồi.”
Không biết Phó Thời Dư xuất hiện từ khi nào.
Vệ sĩ đứng bên cạnh anh ngăn Giang Thiệu lại.
“Là tự cậu muốn đấy nhé.”
Trong đôi mắt của Phó Thời Dư là nụ cười đắc ý.
Lúc Giang Thiệu còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã bị vệ sĩ đứng bên cạnh vả cho một cái.
Vệ sĩ cao khoảng một mét tám mấy, nặng bảy tám mươi cân, cái t á t của anh ấy và tôi khác nhau một trời một vực.
Nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Tôi chớp mắt, không nhìn anh ta nữa.
Người đàn ông trước mặt còn chưa sấy khô tóc, lọn tóc đen hơi ướt rủ xuống trán.
Hệt như khi anh vận động mạnh đổ đầy mồ hôi như một tiếng trước.
“Anh ơi, eo em đau, anh cõng em về nhé.”
Tôi giang tay về phía anh.
Anh dịu dàng vặn hỏi.
“Đã đau còn đứng ở đây nói chuyện với cậu ta lâu như thế?”
Được rồi, tôi bị Giang Thiệu làm liên luỵ.
Hai tay tôi cứng đờ định rụt lại nhưng đã bị Phó Thời Dư bế thốc lên.
Là tư thế để tôi ngồi trên tay anh.
Tôi vòng tay ôm cổ anh, nghiêm túc giải thích.
“Là anh ta cản em, không cho em đi.”
“Em không nói dối anh đâu, eo em thật sự rất đau.”
“Nếu anh còn muốn làm gì nữa, nó sẽ gãy mất.”