Chương 17 - Lời Nói Dối

Anh chậm rãi tr ói cổ tay tôi lại.

“Chẳng phải em thích kích thích sao?”

Kích thích tôi nói không phải cái này.

Do sợ phòng khách sạn không có cách âm, tôi vẫn luôn cắn chặt răng.

Phó Thời Dư phát hiện ra, anh giơ tay nắm lấy cằm tôi.

Tôi lập tức trợn tròn mắt.

“Kêu đi, Gia Gia.”

Tất nhiên, đây là một mặt nhã nhặn của anh, anh còn bằng lòng thương lượng với tôi.

Ở phương diện này, anh luôn có cách khiến tôi phải mở miệng.

Khi tôi đang thầm cầu nguyện phòng này phải có cách âm thì bỗng có người gõ cửa phòng.

Toàn thân tôi căng cứng.

Cũng khiến Phó Thời Dư kêu lên một tiếng.

“Chào anh, có khách ở phòng khác phản ánh với chúng tôi hình như anh đang làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của họ.”

“Làm phiền anh…”

Tôi không hiểu sao nhân viên khách sạn này lại có thể bình tĩnh nói ra những lời ấy.

Nhưng Phó Thời Dư lại chẳng hề lúng túng, trái lại anh còn cắt ngang lời người bên ngoài.

“Làm phiền ai, bảo người ấy tới nói chuyện với tôi.”

Nói xong anh cũng không để ý đến người ở ngoài cửa nữa, tập chung mọi sự chú ý vào người tôi.

“Thả lỏng nào.”

Anh ra hiệu, vỗ nhẹ vào người tôi.

Người khiếu nại chúng tôi, không cần nghĩ cũng biết là Giang Thiệu.

Với tính cách của anh ta, bình thường anh ta đã chạy tới đập cửa từ lâu rồi.

Nhưng hôm nay, Phó Thời Dư vừa mới chỉnh anh ta một trận.

Anh ta không có gan chạy tới đây ầm ĩ nên chỉ đành đổi sang cách khác bày tỏ sự bất mãn của bản thân.Vận động mạnh là một việc rất tốn thể lực.

Lúc Phó Thời Dư lại đi vào phòng tắm, tôi thay quần áo rồi đi đến cửa hàng tiện lợi dưới tầng một mua chút đồ ăn vặt.

“Bùi Gia.”

Tôi dừng bước, quay đầu lại đề phòng nhìn Giang Thiệu.

Anh ta mím môi: “Muốn gặp em cũng khó thật đấy.”

“Cái tên họ Phó kia canh em kỹ quá.”

“Có việc gì không?”

Eo nhức mỏi không đứng được lâu, tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ta.

“Anh biết, hình như bây giờ anh có nói cái gì cũng đã muộn. Em đã yêu Phó Thời Dư, cho dù anh có muốn giúp em nhớ lại những chuyện trước kia, em cũng không tin anh.”

Gương mặt anh ta đượm vẻ mệt mỏi, ánh mắt ảm đạm.

Hình như kể từ khi tôi tỉnh lại đến giờ, lần nào gặp lại anh ta trông anh ta cũng rất thảm hại, lần sau còn thảm hơn cả lần trước.

Hoàn toàn không có dáng vẻ tràn đầy sức sống như trước.

“Tôi đã nhớ được rất nhiều chuyện.”

Hai mắt Giang Thiệu sáng bừng: “Thật sao? Vậy em có nhớ, chúng ta từng là thanh mai trúc mã thân thiết nhất không.”

Tôi lẳng lặng nhìn anh ta, lắc đầu.

“Tôi nhớ người anh thích là Bùi Thần Tinh, anh đối xử với nó rất tốt, bóc tôm cho nó, còn dẫn nó ra ngoài đón sinh nhật.”

“Tôi còn nhớ, vì nó anh đã sai người tát tôi, đúng không?”