Chương 6 - Lời Nguyền Của Yêu Xà

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Chỉ trong một đêm, nó ăn liền bảy mạng người.

Cuối cùng, có vẻ đã thỏa mãn, nó lại chui vào giếng khô, biến mất không thấy tăm hơi.

Nhà họ Phó – vốn mỗi đêm chỉ mất một mạng – đêm nay chết đến tám người.

Tôi – vừa tiễn con yêu heo đi – nhìn thẳng vào ống kính livestream, lạnh lùng hỏi:

“Giờ thì sao? Anh chịu thua tâm phục khẩu phục chưa?”

“Từ hôm nay, giới thượng lưu thủ đô – không còn cái tên nhà họ Phó nữa.”

Phó Tư Yến hoàn toàn hoảng loạn, qua màn hình livestream hét lên chửi bới tôi:

“Nhất định là cô đã giở trò! Con rắn đó là cô nuôi! Phải rồi, chính cô đang cố hại nhà họ Phó chúng tôi!”

“Kiếp trước cô giả vờ giúp chúng tôi tiêu diệt xà yêu, kết quả hôm sau xà yêu vẫn bắt mất Tiểu Triền! Nếu không phải cùng một bọn, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?”

Hắn hoảng đến mức buột miệng thừa nhận mình cũng trọng sinh.

Tôi cười khẽ, hỏi ngược lại:

“Ngoài mấy lời suy đoán vô căn cứ, anh còn có chứng cứ nào không?”

“Rõ ràng là ai đó dạy anh cái cách ngu ngốc đó, mới khiến con mãng xà hóa thành ác giao. Vậy mà anh vẫn còn quay sang nghi ngờ tôi?”

“Anh thử nghĩ lại đi, Phó Tư Yến. Trong số những người vừa bị giết, có người đứng gần nó hơn, sao con rắn lại không chọn cô ta?”

Phó Tư Yến lập tức quay đầu nhìn về phía Thư Tiểu Triền.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, trong mắt Thư Tiểu Triền lóe lên một tia độc ác.

Nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ yếu đuối đáng thương:

“Anh Tư Yến, đừng nghe cô ta nói linh tinh! Cô ta đang chia rẽ chúng ta! Anh nói đúng mà, chúng ta bị cô ta lừa, chắc chắn cô ta có liên quan đến xà yêu, nên cách của em mới thất bại!”

Phó Tư Yến cúi đầu, rơi vào trầm ngâm.

Rồi bất ngờ, hắn quỳ sụp xuống trước máy quay:

“Thánh nữ đại nhân! Tôi khẩn cầu ngũ đại tiên gia xuất mã, giúp nhà họ Phó tiêu diệt xà yêu!”

“Nhà họ Phó chúng tôi nguyện đời đời kiếp kiếp hương khói thờ phụng năm nhà!

Tôi, Phó Tư Yến, cũng sẵn sàng thề nguyền chín kiếp không hối hận, cầu được cưới thánh nữ làm vợ!”

Tôi không nhịn được mà bật cười:

“Anh bị đập đầu à? Tôi đã kết hôn với Tống Bắc Xuyên, còn anh cũng đã đem cả nhà họ Phó cược thua cho nhà họ Tống. Anh còn mặt mũi nào ra điều kiện với tôi nữa?”

Phó Tư Yến siết chặt nắm đấm, rồi dập đầu ba cái thật mạnh:

“Tất cả lỗi lầm đều là của tôi! Những người khác trong nhà họ Phó đều vô tội!

Tôi có thể bỏ hết gia sản, thậm chí chết cũng được, chỉ xin thánh nữ mở lòng từ bi, cứu lấy những người còn lại!”

Lúc này hắn bắt đầu chơi chiêu đạo đức, muốn ép tôi mềm lòng.

Tôi nhìn thẳng vào hắn, lạnh giọng:

“Kiếp trước, anh tận diệt năm đại gia tộc, lột da tôi, cắt tay chân biến tôi thành nhân cẩu, ném cho ăn mày hành hạ đến chết.

Kiếp này vốn không liên quan gì nhau, vậy mà anh lại dẫn người đến đập phá miếu Hồ gia, đánh gãy chân tôi để làm nhục tôi.

Tất cả những gì đang xảy ra hôm nay, là nghiệp anh tự tạo.

Bây giờ lại đóng vai nạn nhân, anh nghĩ có ý nghĩa gì?”

Phó Tư Yến sững sờ, trợn mắt nhìn tôi.

Lúc này hắn mới nhận ra… tôi cũng đã trọng sinh.

Ngay khi đó, Tống Bắc Xuyên vừa tỉnh lại đã lạnh lùng lên tiếng:

“Đủ rồi. Đừng quấn lấy vợ tôi nữa.”

“Phó Tư Yến, chuẩn bị giao lại tập đoàn Phó thị cho nhà họ Tống đi.”

Sắc mặt Phó Tư Yến tái nhợt như tờ giấy.

Những người nhà họ Phó còn sống chứng kiến cảnh đó, bắt đầu chửi rủa hắn không tiếc lời.

Hắn quay sang nhìn Thư Tiểu Triền – và lần này, hắn bắt gặp rất rõ… nụ cười đắc ý thấp thoáng trong mắt cô ta.

Cuối cùng, Phó Tư Yến cũng bắt đầu hiểu ra… vấn đề là ở Thư Tiểu Triền.

Hắn nhào đến, túm chặt cổ Thư Tiểu Triền, hét lớn:

“Là cô! Là cô hại tôi!”

7

Mất sạch tất cả rồi, đầu óc Phó Tư Yến rốt cuộc cũng tỉnh táo ra.

Hắn nhớ lại – kiếp trước, hắn chưa từng thấy thi thể của Thư Tiểu Triền.

Thứ duy nhất còn sót lại là lớp da rắn – mà bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn có thể là do Thư Tiểu Triền cố ý để lại để đổ tội lên đầu tôi.

“Đều là do cô! Là cô nói với tôi thánh nữ là kẻ lừa đảo!

Vậy bây giờ thánh nữ vừa dễ dàng hàng phục được yêu heo, cô giải thích sao đây?!”

Dù bị hắn bóp cổ rất mạnh, nhưng Thư Tiểu Triền không hề phản kháng.

Vẻ mặt cô ta bình tĩnh đến đáng sợ, như thể tay của Phó Tư Yến chỉ là gió thoảng mây bay.

Chính lúc đó, Phó Tư Yến rợn tóc gáy khi nhìn thấy… trên cổ Thư Tiểu Triền đã mọc đầy những mảng vảy rắn, dày đặc và lấp lánh.

Khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười lạnh, dùng lực bóp gãy xương ngón tay hắn, buộc hắn phải thả tay ra.

“Anh quên rồi sao? Lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, anh đã làm gì với tôi?”

Phó Tư Yến nghiến răng chịu đau, cố sức vùng ra khỏi tay cô ta.

Hắn loạng choạng lùi về phía sau vài bước, nhìn vào ánh mắt chất đầy hận thù kia – và trong đầu hắn, gương mặt của một bé gái năm xưa dần dần trùng khớp với Thư Tiểu Triền hiện tại.

Hai mươi năm trước, nhà họ Phó trúng một dự án lớn – nhưng lại rút ruột công trình khiến bi kịch xảy ra…

Để thoát tội, họ đã đổ hết trách nhiệm lên đầu một gã thầu xây dựng nhỏ, ép chết vợ chồng người ta, chỉ để lại một cô con gái nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa.

Để diễn kịch trước truyền thông, bố mẹ Phó Tư Yến đưa cậu bé đến dự tang lễ của hai vợ chồng xấu số đó.

Trong lúc không có ai xung quanh, Phó Tư Yến lúc đó còn nhỏ đã cố tình dẫm mạnh lên tay cô bé, nói:

“Ở nhà buồn chán quá, hay mày về nhà họ Phó với tao đi. Như vậy ngày nào tao cũng có thể bắt nạt mày.”

Cậu ta về nhà nói ý đó với bố mẹ — và họ vui vẻ đồng ý.

Không phải họ không biết con trai mình tính cách tàn nhẫn, mà bởi việc nhận nuôi trẻ mồ côi rất phù hợp với hình tượng từ thiện mà nhà họ Phó xây dựng trước công chúng.

Thư Tiểu Triền – chính là đứa bé ấy – từ đó được “nhận nuôi” và đưa về sống trong nhà họ Phó.

Hồi nhỏ, Phó Tư Yến không ngừng nghĩ ra đủ kiểu trò hành hạ Thư Tiểu Triền.

Cô bé không dám nói với ai, bởi thân phận của cô ở nhà họ Phó thấp kém đến mức… họ muốn bóp chết cô cũng dễ như bóp chết một con kiến.

Mãi cho đến khi cô lớn lên, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, thái độ của Phó Tư Yến mới dần thay đổi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)