Chương 12 - Lời Nguyền Của Người Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nếu không, đó chỉ là sự tàn nhẫn với chính bản thân.

Chương 10

Lần đó khi mẹ rời đi, bóng lưng bà cong xuống, như cọng cỏ héo rũ bị sương đánh tơi tả.

Trong lòng tôi nghẹn lại, vừa đau, vừa có chút nhẹ nhõm, như bụi đã lắng xuống.

Tấm màn tình thân mỏng manh đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ đã rách, nay cuối cùng cũng bị xé toang, để lộ ra lớp hiện thực lạnh lẽo và cứng rắn bên dưới.

Cuộc sống vẫn tiếp tục.

Tôi và Lâm Nghiệp như đã đạt đến một sự thỏa thuận ngầm — càng trân trọng và vun vén cho mái ấm nhỏ của mình.

Nguyên Nguyên tốt nghiệp tiểu học, thi đỗ vào một trường trung học khá.

Thằng bé lớn nhanh như thổi, dần dần mang dáng dấp của một thiếu niên.

Tính cách vẫn vui vẻ, học tập ổn định, là niềm an ủi lớn nhất của hai vợ chồng tôi.

Lâm Nghiệp ngày càng được trọng dụng trong xưởng, trở thành nhân viên kỹ thuật chủ chốt.

Còn tôi, công việc làm hộp giấy thủ công vì khéo tay, giao hàng đúng hẹn, cũng dần có khách quen; thu nhập tuy không nhiều nhưng ổn định.

Chúng tôi dành dụm được ít tiền, sửa sang lại căn nhà, thay cửa sổ mới, căn phòng sáng sủa hơn hẳn.

Đôi khi, tôi vẫn nghe được những mẩu tin vụn vặt từ quê nhà.

Nghe nói Kỷ Đức Lương và người vợ sau lại sinh thêm một con trai, khiến cuộc sống vốn đã khó khăn càng thêm túng quẫn.

Kỷ Hoài bỏ học giữa chừng, lang thang khắp thị trấn với đám thanh niên lêu lổng, đánh nhau là chuyện thường, đến mức trở thành “khách quen” của đồn công an.

Kỷ Khê thì gắng gượng học hết cấp hai, kết quả tệ hại, sau đó theo bạn cùng làng vào nhà máy ở miền Nam làm công nhân, một năm hiếm khi về nhà một lần.

Nghe những chuyện ấy, lòng tôi không phải không dao động.

Dù sao, đó cũng là những đứa trẻ tôi từng nhìn chúng chào đời, từng ôm vào lòng mà nựng nịu.

Nếu chúng đi trên con đường ngay ngắn, có lẽ tôi sẽ sẵn lòng, với tư cách người dì, giúp đỡ trong khả năng của mình khi cần thiết.

Nhưng đi đến bước đường này, là do sự nhu nhược của cha chúng, do môi trường gia đình méo mó, cũng là kết quả từ lựa chọn của chính chúng.

Tôi không phải đấng cứu thế, không thể cứu được tất cả mọi người.

Tôi gạt bỏ những tạp niệm đó, tập trung vào cuộc sống trước mắt.

Nguyên Nguyên sắp thi chuyển cấp — đây là cột mốc quan trọng đầu tiên trong đời con.

Tôi và Lâm Nghiệp bàn bạc rồi đăng ký cho con lớp học thêm cuối tuần, dù chi phí không hề nhỏ, nhưng chúng tôi cam tâm tình nguyện.

Mỗi ngày nhìn con học khuya dưới ánh đèn, vừa xót xa vừa tràn đầy hy vọng.

Vào một chiều chủ nhật mùa xuân trước kỳ thi chuyển cấp, tôi ra ngoài mua tài liệu ôn tập cho Nguyên Nguyên.

Vừa đến đầu ngõ, tôi đã thấy một thanh niên ăn mặc lôi thôi, tóc nhuộm vàng hoe khô xác, ngậm điếu thuốc, đang tựa vào tường lơ đãng nhìn người qua lại.

Ban đầu tôi chẳng mấy để tâm, định bước qua thì người đó bỗng quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt tôi.

Đó là gương mặt có quầng thâm đen sì vì thức khuya lâu ngày, đầy sát khí, nhưng giữa

chân mày vẫn thấp thoáng bóng dáng của chị Thanh Bình khi còn trẻ — dù phần lớn là sự u uất và bất cần do cuộc đời vùi dập.

Là Kỷ Hoài.

Cậu ta cũng nhận ra tôi, ngẩn ra một thoáng, rồi nhếch mép cười nhạt, đầy châm biếm, ném

tàn thuốc xuống đất, lấy chân dẫm nát, rồi lảo đảo bước lại.

“Ồ, chẳng phải là bà dì giàu có trên thành phố của tôi đây sao?”

Cậu ta đứng trước mặt tôi, bộ dạng lấc cấc, mùi thuốc lá và mồ hôi chua loét xộc thẳng vào

mũi. “Lâu rồi không gặp, trông bà ngày càng giống dân thành phố rồi đấy.”

Tôi cau mày, theo phản xạ lùi lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách: “Kỷ Hoài? Sao cháu lại ở đây?”

“Tôi thì sao lại không được ở đây?” — Cậu ta cười khẩy, ánh mắt sắc lẻm lướt từ đầu đến

chân tôi. “Nghe nói cậu em họ giỏi giang của tôi sắp thi chuyển cấp à? Ghê gớm thật đấy,

còn được học trường tốt. Đâu có như tôi, chẳng ai ngó ngàng, đến cái bằng tốt nghiệp cấp hai còn chẳng có.”

Giọng điệu của cậu ta tràn ngập ghen tị và oán hận không hề che giấu.

“Con đường là do mình đi.” — Tôi lạnh nhạt nói. “Không ai trói buộc cháu, không cho đi học cả.”

“Xạo chó!” — Kỷ Hoài như bị chọc trúng chỗ đau, đột nhiên lớn tiếng khiến người đi đường

ngoái lại nhìn. “Tôi sao lại không được học? Không phải vì chẳng ai quan tâm tôi sao?! Ba

tôi là thằng vô dụng, mẹ kế là con đàn bà chua ngoa! Còn mấy người thì sao? Mấy người là

họ hàng có tiền, ai từng chìa tay giúp tôi chưa?! Hả?! Nhất là bà đó! Hồi đó nếu bà không

nhẫn tâm bỏ mặc chúng tôi, thì tôi với em tôi đâu ra nông nỗi này?!”

Lại một lần nữa, cậu ta đổ hết mọi sai lầm lên đầu tôi.

Giống hệt lời chỉ trích từ đứa bé sáu tuổi năm xưa trước linh cữu chị tôi — chỉ có điều giờ đây càng trần trụi, càng trắng trợn.

Chút cảm xúc phức tạp vừa nhen lên trong lòng tôi khi thấy cậu ta sa sút — phút chốc tan biến không còn dấu vết.

“Kỷ Hoài,” — tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí mang theo một tia

thương hại — “năm nay cháu mười tám rồi nhỉ? Là người trưởng thành rồi. Còn đổ mọi bất

hạnh của mình lên người khác, cháu không thấy nực cười sao? Ba cháu vẫn còn sống,

cháu có tay có chân, muốn sống cuộc đời thế nào là do chính cháu quyết định, chứ không

phải đứng đây, như một kẻ ăn xin, mắng mỏ người khác vì không bố thí cho cháu.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)