Chương 5 - Lời Hứa Năm Ấy Đổi Lấy Phản Bội Hôm Nay
Tôi và Cố Văn Sinh nhìn nhau.
Ánh mắt anh ta như bốc lửa, bên trong còn lẫn một tia nghi ngờ.
“Ái Thanh, có phải là cô không? Chuyện này là do cô làm đúng không?”
Tôi nhún vai, đáp tỉnh bơ:
“Tôi ngồi đây suốt từ đầu đến giờ, anh nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức có thời gian đăng bài à?”
Vừa dứt lời, Ái Viễn Đông lập tức gào lên giận dữ.
Ông ta bị đám phóng viên vây quanh, liên tục truy hỏi về tin tức vừa bùng nổ, muốn rời đi nhưng không thể bước nổi một bước.
Cũng đúng lúc đó, cảnh sát xuất hiện trong hôn lễ, tiến thẳng đến chỗ ông ta.
“Có người tố cáo ông liên quan đến việc huy động vốn trái phép, đồng thời có dính líu đến vụ tai nạn giao thông cách đây năm năm. Mời ông theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”
Ái Viễn Đông sững người, sau đó liếc nhìn tôi và Cố Văn Sinh.
Cả người ông ta run rẩy, hai hàm răng nghiến chặt, gằn từng chữ một:
“Tốt lắm… hôm nay coi như bị các người hại đến mù mắt, lại còn bố trí cho tôi một bữa tiệc hồng môn*!”
(*Hồng môn yến: bữa tiệc bề ngoài là mừng, nhưng thực chất là bẫy hoặc sát hại ai đó.)
Rồi ông ta quay sang tôi, giọng đầy oán hận:
“Còn cô, Ái Thanh, cô không muốn gặp lại mẹ mình nữa sao?!”
Tôi cúi đầu, giọng bình thản đến đáng sợ:
“Mẹ tôi không phải đã chết từ năm năm trước rồi sao? Không phải do chính tay ông đánh chết à?”
Ái Viễn Đông lặng người, sững sờ nhìn tôi rất lâu.
Ngay sau đó, ông ta bị cảnh sát áp giải đi.
Tôi đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, không chút sợ hãi, ngược lại còn thấy hả hê.
Sau khi ông ta bị đưa đi, Cố Văn Sinh vẫn đứng ngẩn ra giữa lễ đường.
Tôi thay bộ váy cưới, chuẩn bị rời khỏi nơi đó.
Anh ta bất ngờ kéo lấy cổ tay tôi.
“Ái Thanh, em đi đâu vậy? Chúng ta không tiếp tục nữa sao?”
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“Tất nhiên là về nhà rồi. Anh muốn tiếp tục thì cứ tìm ai khác mà cưới.”
Ái Viễn Đông bị bắt.
Cùng lúc đó, rất nhiều người trong Tập đoàn Ái thị cũng bị điều tra liên đới.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty.
Tập hợp lại những cổ đông còn sót lại, giành lại quyền kiểm soát và chính thức tuyên bố trở lại vị trí Chủ tịch Tập đoàn.
Khi Cố Văn Sinh đến, tôi đang xử lý văn kiện.
Anh ta giận dữ xông vào, đập mạnh tay lên bàn:
“Ái Thanh, thì ra tôi cũng chỉ là một con cờ trong kế hoạch của em đúng không?”
“Em đã lợi dụng tôi để lật đổ Ái Dương và Ái Viễn Đông để chiếm lấy Tập đoàn Ái thị!”
Cố Văn Sinh không ngu, cuối cùng cũng đoán ra tất cả chỉ trong một đêm.
Tôi ngả người ra sau ghế, vắt chân lên bàn, thản nhiên nhả khói:
“Biết bây giờ thì cũng muộn rồi. Ái Viễn Đông và Ái Dương đều đã bị bắt, tôi bây giờ chẳng còn đối thủ nữa.”
Giọng tôi nhẹ nhàng, kèm theo nụ cười nhàn nhã.
Cố Văn Sinh lùi lại vài bước, suýt nữa ngồi phệt xuống đất.
“Ái Thanh… Vậy những lời em nói là yêu tôi, cũng là giả? Cái video em đưa tôi… cũng là giả nốt?”
Câu hỏi ấy khiến tôi không nhịn được mà bật cười.
Đến lúc này rồi, còn hỏi tôi có yêu anh ta hay không — còn ý nghĩa gì nữa?
Thực ra, đoạn video đó đúng là tôi nhờ người làm giả.
Nhưng nội dung trong video thì hoàn toàn là thật.
Năm năm trước, khi biết nhà họ Ái có liên quan đến kế hoạch phá hoại nhà họ Cố, tôi lo cho sự an toàn của anh ta nên đã bí mật đưa anh ra nước ngoài.
Anh hỏi tôi có từng yêu anh không?
Tôi nghĩ… năm năm trước, tôi yêu.
Nhưng hiện tại tình cảm đó đã tan vào mây gió từ lâu rồi.
Giờ trong mắt tôi, anh ta chẳng khác nào một người xa lạ.
Thế nên, ngay khi anh ta quay về nước và muốn cắt đứt mọi liên hệ với tôi, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch này.
Đẩy Ái Dương và Ái Viễn Đông xuống địa ngục, thì cũng phải kéo theo Cố Văn Sinh.
Tôi không phải người cao thượng.
Không thể chấp nhận chuyện anh ta dùng tiền tôi đưa để thành công rồi lại quay lưng phủi sạch mọi thứ liên quan đến tôi.
Nếu phải như thế, chi bằng khiến anh ta quay về với con số 0 — như năm năm trước.
Những ngày tiếp theo, tôi chính thức điều hành Tập đoàn Ái thị, mở cuộc phản công toàn diện nhằm vào Cố Văn Sinh.
Giống như tôi mọc thêm con mắt vậy, bất cứ hành động nào của anh ta tôi đều nắm rõ.
Chưa đầy hai tháng, Cố Văn Sinh không trụ nổi nữa, chủ động tìm đến tôi đầu hàng.
Lúc ấy, anh ta trông tiều tụy hơn hẳn so với hai tháng trước.
Khóe mắt bầm tím, râu ria lởm chởm chưa kịp cạo, Cố Văn Sinh nghiến răng căm hận nhìn tôi.
“Ái Thanh, em đã nắm quyền Tập đoàn Ái thị rồi, tại sao còn ép tôi đến bước đường cùng như vậy?”
Nói xong, anh ta trợn đôi mắt đỏ hoe, hỏi tiếp:
“Với lại, sao lần nào em cũng biết chính xác từng hành động của tôi?”
Tôi nghĩ một lát, rồi quyết định để anh ta chết tâm hoàn toàn.
Tôi vỗ tay hai cái, và ngay lập tức — Bạch San San bước từ ngoài vào.
Cô ta… luôn là người của tôi.
Lúc tôi hút thuốc, uống rượu, Cố Văn Sinh chỉ biết lặng lẽ ở bên cạnh.
Không thể không nói — có lẽ tôi thực sự thừa hưởng gen của Ái Viễn Đông.
Ham muốn kiểm soát quá mạnh, không cho phép ai vượt ra khỏi vòng tay mình.
Ngay khoảnh khắc thấy Bạch San San, Cố Văn Sinh lập tức hiểu ra tất cả.
Anh ta như người mất hồn, ngồi phịch xuống đất.
“Vậy là suốt những năm qua… tất cả mọi hành động của tôi đều nằm trong tầm mắt em?”
“Bạch San San… là người do em sắp đặt để tiếp cận tôi?”
Ban đầu, tôi để Bạch San San đến gần anh ta thật sự chỉ là để hỗ trợ, giúp đỡ.
Không ngờ anh ta lại tưởng rằng đó là tình yêu đôi bên.
Vừa quay về nước, anh ta đã không đợi nổi mà lập tức tuyên bố cắt đứt quan hệ với tôi.
Sau đó không lâu, Tập đoàn Cố thị lại lần nữa phá sản.
Cố Văn Sinh lại gánh trên lưng một đống nợ.
Anh ta đến tìm tôi, cầu xin tôi tha cho anh ta, cầu xin tôi giúp anh ta một lần nữa.
Thậm chí còn nói — nếu tôi giúp anh, anh sẽ cưới tôi.
Tôi chỉ lạnh lùng đáp lại:
“Anh từng nói, người như tôi thì chẳng ai yêu nổi. Cưới xin gì đó… anh nên tìm người khác thì hơn.”
Từ đó về sau, tôi không gặp lại Cố Văn Sinh nữa.
Chỉ nghe nói, anh ta bị chủ nợ truy đuổi khắp nơi, chạy trốn như chuột.
Chỉ khác là — lần này, không còn ai chìa tay giúp anh ta nữa.