Chương 4 - Lời Hứa Năm Ấy Đổi Lấy Phản Bội Hôm Nay
Giờ Ái Dương đã bị bắt, vị trí người đứng đầu đương nhiên chỉ còn lại tôi.
Nhưng tôi từ chối.
Suốt cuộc họp, tôi cúi đầu, im lặng không nói một lời.
Sau khi kết thúc, Ái Viễn Đông gọi tôi lại hỏi:
“Hôm nay cho con cơ hội quay lại nắm quyền, sao lại không đồng ý?”
Từ nhỏ, ông ta đối với tôi chỉ toàn đánh chửi, không có yêu thương, cũng chẳng có lấy một chút tình cảm cha con.
Nếu không phải vì mấy năm qua tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, thì có khi ông ta đã đem tôi gả đi để đổi lấy lợi ích rồi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp:
“Con vừa bị lật khỏi ghế đó xong, giờ lại ngồi lên thì nhân viên công ty sẽ nghĩ gì?”
“Hơn nữa, mấy ông già cổ đông bảo thủ kia chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.”
Ánh mắt Ái Viễn Đông quét qua người tôi, lạnh lẽo như dao.
Cuối cùng, ông ta dùng giọng điệu không cho phép phản kháng mà nói:
“Tốt nhất là nên như vậy.”
Nói xong, ông ta đập cửa bỏ đi.
Mấy ngày sau đó, tôi bị ông ta cẩn thận “bảo vệ” — chính xác là bị nhốt dưới tầng hầm biệt thự.
Ông ta chưa từng tin tôi.
Huống chi lần này tôi lại từ chối thẳng mặt đề nghị của ông ta, ông ta càng không thể dễ dàng tha thứ.
Tôi ôm đầu gối, ngồi co ro ở góc tường tầng hầm.
Cả căn phòng tối om, chỉ có một khe sáng mờ mờ ở nơi tôi ngồi.
Nghĩ lại lần gần nhất tôi bị nhốt ở đây là năm năm trước — vì tôi tự ý giúp Cố Văn Sinh trốn ra nước ngoài.
Lần đó tôi ở dưới tầng hầm này suốt sáu ngày.
Khi được thả ra, mắt tôi không thể chịu nổi ánh sáng mặt trời, phải quấn khăn che mắt, từ từ làm quen lại.
Lần này thì nhẹ hơn — mới ba ngày đã được thả.
Vì Cố Văn Sinh ra tay quá nhanh, còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng.
Ái Viễn Đông đã lớn tuổi, lần này lại bị Cố Văn Sinh nắm thóp, khiến Tập đoàn Ái thị lập tức rơi vào trạng thái chao đảo.
Không còn cách nào khác, ông ta mới buộc phải thả tôi ra.
“Ái Thanh, chẳng phải con vẫn luôn thích Cố Văn Sinh sao? Vậy thì đi kết hôn với nó đi.
Chỉ cần nó chịu tha cho nhà họ Ái, tha cho cha, thì cha sẽ để hai đứa ở bên nhau!”
Dù đang cầu xin, giọng điệu ông ta vẫn cao ngạo, khó ưa như mọi khi.
Tôi nhún vai, tỏ vẻ bất lực:
“Cha cũng biết mà, giờ tôi với Cố Văn Sinh như nước với lửa.
Huống chi anh ta đã có bạn gái công khai, cha bảo tôi đi liên hôn với anh ta — cha nghĩ đó là chuyện có thể xảy ra à?”
Ái Viễn Đông mặc kệ, giơ tay lên, tát tôi một cái thật mạnh.
“Bất kể mày dùng cách gì, tao chỉ cần Cố Văn Sinh dừng ngay cuộc tấn công vào Tập đoàn Ái thị! Nếu không, cả đời này mày đừng mơ gặp lại mẹ mày lần nữa!”
Ái Viễn Đông là kẻ có ham muốn kiểm soát cực mạnh.
Nhưng ông ta cũng biết, tính cách của tôi không phải loại có thể ép buộc.
Vì vậy từ khi tôi còn nhỏ, ông ta đã đưa mẹ tôi đi, dùng bà ấy để khống chế tôi.
Ông ta tưởng như vậy là có thể kiểm soát tôi cả đời.
Nhưng điều ông ta không biết là — sau từng ấy năm, tôi đã sớm phát điên rồi.
Ngăn kéo tủ chất đầy những bản chẩn đoán tâm lý — một xấp dày cộp.
Khi cơn điên lên, tôi chẳng nhận ai, bất kể là máu mủ hay người thân.
Tôi đưa lưỡi liếm vết máu trên khóe môi sau cú tát, ánh mắt lạnh tanh.
“Được thôi, tôi sẽ đi tìm Cố Văn Sinh.”
Tôi tìm được anh ta vào một đêm khuya.
Cố Văn Sinh đang ngồi trên ghế sofa cùng cô nàng dịu dàng yêu kiều — Bạch San San.
Vừa thấy tôi, giọng anh ta lập tức mang đầy vẻ mỉa mai:
“Hóa ra là khách quý của nhà họ Ái. Không biết lần này tiểu thư Ái đến đây là để nói gì với tôi?”
“Nếu định xin tha, mong tôi buông tha cho Tập đoàn Ái thị, thì khỏi mở lời.”
Tôi chẳng buồn vội, thong thả ngồi xuống sofa đối diện, châm một điếu thuốc.
“Cha tôi muốn tôi đến đây đề nghị liên hôn. Chỉ cần anh đồng ý, có thể nhận được cổ phần Tập đoàn Ái thị như của hồi môn.”
Lời vừa dứt, cánh tay đang định mời tôi ra cửa của Cố Văn Sinh khựng lại giữa không trung.
Tôi biết — anh ta đã bắt đầu cân nhắc.
Với một người như anh ta, tất nhiên luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Sắc mặt Bạch San San biến đổi, cô ta đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt tôi, tức tối gào lên:
“Ái Thanh, cô đúng là không biết xấu hổ! Đến nước này rồi còn muốn quyến rũ Văn Sinh!”
“Đúng là tôi không xuất thân cao quý như cô, nhưng tôi yêu Văn Sinh!”
Nói xong, cô ta khóc lóc xoay người nhào vào lòng Cố Văn Sinh, cứ thế mà nức nở:
“Văn Sinh, có lẽ kiếp này em không có duyên ở bên anh rồi… Anh cứ cưới Ái Thanh đi, như vậy anh có thể đường đường chính chính bước vào Tập đoàn Ái thị, cũng có thể trả được mối thù cho gia đình anh…”
Nói xong, cô ta quay đầu bỏ chạy khỏi biệt thự.
Cố Văn Sinh nhìn theo bóng cô ta, ngây ra một lúc rất lâu.
Rồi mới quay sang, khàn giọng nói với tôi:
“Được, tôi đồng ý.”
Giọng anh ta khô khốc như vừa nuốt phải máu.
Tuy tôi đã sớm đoán được anh ta sẽ gật đầu, nhưng khi thật sự nghe thấy câu này, trong lòng tôi vẫn dâng lên một cảm giác kỳ lạ — có chút phấn khích, có chút rối loạn.
Đúng là… mình thật rẻ mạt.
Ngày cưới của tôi và Cố Văn Sinh đến rất nhanh.
Chuyện đại hôn giữa hai nhà Ái – Cố đã lan truyền đủ kiểu phiên bản trên mạng những ngày qua.
Giới truyền thông đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội giật tít, tới từ sớm, chen chúc tại nơi tổ chức hôn lễ, chờ phỏng vấn.
“Xin hỏi, chẳng phải Tổng giám đốc Cố đã công khai bạn gái mới? Vì sao giờ lại đột ngột tuyên bố liên hôn với nhà họ Ái?”
“Trước đây hai người từng đối đầu gay gắt trên mạng, giờ lại kết hôn. Có phải sắp tới hai tập đoàn sẽ bắt đầu hợp tác làm ăn?”
Tôi suốt cả buổi đều cúi đầu, không lên tiếng.
Là Ái Viễn Đông đứng ra vui vẻ trả lời:
“Chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa bọn trẻ thôi. Hiểu lầm đã được hóa giải, tất nhiên là phải bước vào hôn nhân rồi.”
Nhưng đúng lúc ông ta vừa dứt lời, trên mạng bất ngờ xuất hiện một tin tức gây chấn động, chỉ trong vài phút đã leo thẳng lên top tìm kiếm.
[Năm năm trước, nhà họ Ái ép chết cha mẹ Cố Văn Sinh, hôm nay Cố Văn Sinh “lấy thân báo thù”, âm thầm trả thù thay nhà họ Cố!]
Không ai biết ai là người đăng bài.
Chỉ biết là, ngay lập tức cả buổi lễ náo loạn.
Tiếng bàn tán rộ lên khắp nơi.