Chương 4 - Lời Hứa Giữa Đêm Mưa

5

Tôi ở lại quê hai tháng, trong khoảng thời gian đó, Giang Dư Bạch có gọi vài lần, nhưng tôi đều từ chối nghe máy.

“Anh biết bây giờ em rất buồn, nhưng em cũng phải nghĩ cho anh chứ.”

“Anh cũng đau khổ khi mất con mà.”

“Chỉ là chụp ảnh scandal thôi, em có cần nhỏ nhen đến thế không?”

“Ba của Sở Dao là đại gia có tiếng, em không phải không biết. Anh tiếp cận ông ta là để có chỗ dựa, mới nổi tiếng được.”

“Mọi thứ anh làm đều vì tương lai của cả hai ta. Em không thể thông cảm cho anh một chút sao?”

“Hiện tại có nhiều phóng viên theo dõi, em tránh đi một thời gian. Tốt nhất đừng quay lại.”

Tôi chỉ nhắn ba chữ: “Chia tay đi.”

Rồi chặn và xóa tất cả liên lạc với anh ta.

Hai tháng đó, tôi gần như không bước ra khỏi nhà, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.

Giang Nham từ xa chạy về, vừa nhìn thấy tôi liền sững người.

Cũng đúng thôi, tôi lúc đó chẳng khác gì người sống dở chết dở.

Cô ấy đưa tôi đến bệnh viện, đối mặt với kết luận “trạng thái trầm cảm”, tôi hơi bất ngờ.

“Bây giờ chưa nghiêm trọng lắm. Chỉ cần phối hợp điều trị tốt, sẽ không sao đâu.”

Lời bác sĩ nói cho tôi một chút an ủi, nhưng Giang Nham thì hoảng hốt thật sự, cố kiềm nước mắt, hỏi bác sĩ phải làm thế nào.

Giang Nham đưa tôi về sống trong căn hộ thuê của cô ấy, mỗi ngày đều đổi món nấu cho tôi ăn, toàn là các món bổ dưỡng.

Ánh nắng sớm xuyên qua rèm mỏng, rọi xuống bàn ăn.

Cô ấy dùng muỗng khuấy nhẹ bát cháo trứng bắc thảo thịt bằm, làn khói nhẹ nhàng bốc lên.

“Nếm thử xem, lần này tớ không bỏ nhiều muối đâu.”

Tôi nhìn tay cô ấy bị bỏng, rồi nhìn những cọng hành nhỏ nổi trên cháo, cổ họng chợt nghẹn lại, những cảm xúc bị đè nén lâu nay cứ thế trào ra theo nước mắt.

Điện thoại trên bàn trà rung lên, là một số lạ.

Giang Nham liếc nhìn màn hình, định đưa tay tắt đi, nhưng tôi đã cầm lên trước.

Giọng khàn đặc quen thuộc vang lên: “Nghe nói em nhập viện à?”

Là quản lý cũ của Giang Dư Bạch — lão Chu.

“Giờ Dư Bạch bị Sở Dao quấn lấy không rời ra được. Nếu em thiếu tiền thì…”

“Không cần.” — tôi cúp máy, ném mạnh điện thoại vào gối ôm.

Giang Nham lặng lẽ đẩy đĩa táo đã cắt gọn ra trước mặt tôi.

Đêm khuya, tôi bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Trong mơ, tôi cố sức đuổi theo ba, nhưng mãi mãi không thể bắt kịp.

Tôi bước xuống giường, đi ra phòng khách, nhẹ nhàng bật đèn ngủ.

Trên bàn là cuốn “Sổ tay tự cứu người trầm cảm”, tôi tiện tay mở ra, giữa trang rơi ra một mảnh giấy nhớ nhàu nát, trên đó viết:

Ngày mai đưa cô ấy đi ngắm hàng cây ngô đồng, cô ấy từng nói lá rụng mùa thu trông như những tờ vàng dát mỏng.

Ngày hôm sau, Giang Nham thật sự đưa tôi đến rừng ngô đồng ở ngoại ô.

Lá khô dưới chân vang lên những tiếng xào xạc khe khẽ.

Dạo gần đây có Giang Nham bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy thứ nặng trĩu trong lồng ngực dường như đã nhẹ đi một chút.

Giá như không có tin tức từ lão Chu thì tốt biết bao.

“Dư Bạch bảo tôi chuyển cho cô tấm séc.”

Trong tiếng điện nhiễu còn vang lên tiếng cười nũng nịu của Sở Dao:

“Anh ấy nói… coi như là phí tổn thất thanh xuân Hy vọng cô đừng bốc phốt lung tung với giới truyền thông.”

Giang Nham giật lấy điện thoại, dứt khoát cúp máy.

Tôi bỗng nhớ đến ngày mua chiếc điện thoại này — khi ấy Giang Dư Bạch vừa đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, chúng tôi hôn nhau sau hậu trường, môi anh còn vương màu son của tôi.

Điện thoại rung lên, một tin nhắn đa phương tiện từ số lạ được gửi đến.

Trong ảnh, Sở Dao mặc áo choàng ngủ của tôi, nép vào lòng Giang Dư Bạch.

Phía sau là căn phòng ngủ mà tôi đã kỳ công trang trí.

Dòng chữ đi kèm chỉ có một câu: [Đệm cô mua mềm thật đấy, rất thích hợp để làm chuyện X]

“Đồ khốn!”

Tôi trừng mắt nhìn Giang Nham, mắt cô ấy đỏ hoe.

Tôi lại nhớ đến lần đầu tiên Giang Dư Bạch dính tin đồn, cô ấy cầm chai rượu định đi tìm anh ta tính sổ.

Giang Nham run rẩy ôm lấy tôi, lúc đó tôi mới phát hiện móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay — giống như hôm đó ở nhà xác.

6

Giang Nham đẩy một xấp tài liệu đến trước mặt tôi, lúc ấy tôi đang thất thần nhìn ra cửa sổ.

Đã mấy ngày rồi trời mới nắng đẹp như hôm nay.

“Cái gì đây?”

“Cậu xem thử đi, coi như là đi ăn một bữa cơm, được không?”

Giọng cô ấy nhẹ nhàng như thể sợ làm tôi giật mình.

“Cậu không thể cứ mãi như thế này được.”

Tôi cúi đầu nhìn tấm ảnh trên hồ sơ — một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, ánh mắt sâu thẳm, khí chất trầm ổn.

“Cố Chi Chu?” Tôi sững người.

Giang Nham gật đầu: “Ừ. Bây giờ anh ấy kế thừa công ty, làm đầu tư mạo hiểm.”

Hóa ra Cố Chi Chu vẫn luôn âm thầm hỏi thăm về tôi, chỉ là Giang Nham chưa từng kể.

Tôi khẽ cong môi, định từ chối, nhưng bắt gặp ánh mắt tha thiết của cô ấy.

Nghĩ đến tất cả những gì cô đã làm cho tôi suốt thời gian qua tôi bỗng dưng buột miệng:

“Được.”

Coi như để cô ấy yên tâm.

Tôi không thể để người quan tâm mình phải lo lắng thêm nữa.

Trong nhà hàng, Cố Chi Chu ngồi đối diện tôi.

Tay áo vest lộ ra cổ tay trắng lạnh, ngón tay thon dài, đeo đồng hồ cơ tinh tế và đắt tiền nhưng không phô trương.

“Lâu rồi không gặp, bạn học cũ.”

Anh cất giọng, trầm ổn và ấm áp.

“Không biết Giang Nham nghĩ gì, cậu đừng hiểu nhầm. Tớ chỉ đến ăn cơm thôi, không phải xem mắt gì cả.”

Tôi đỏ mặt, hai chữ “xem mắt” nói ra nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Ha ha, không sao. Được mời cậu ăn một bữa cơm, tớ rất vinh hạnh.”

Nụ cười của anh hoàn toàn khác Giang Dư Bạch.

Giang Dư Bạch cười luôn khiến người ta cảm thấy bí ẩn, khó đoán.

Còn Cố Chi Chu lại cười rất tự nhiên, thoải mái, khiến người đối diện cũng dễ chịu theo.

Tôi mơ hồ nhớ lại thời đại học, anh là chủ nhiệm câu lạc bộ tranh biện, còn tôi là thành viên câu lạc bộ mỹ thuật.

Chúng tôi từng tình cờ gặp nhau trong thư viện, anh đưa tôi mượn một cuốn “Bản đồ bầu trời sao”, trang đầu còn ghi:

“Ngân hà ở trên, sóng nước ở dưới, tôi bên cạnh em, chờ em trả lời.”

Là câu trong “Từ Bohemia đến Lait-En-Bourdeaux”.

Tôi hiểu tấm lòng anh, nhưng chỉ có thể im lặng.

“Nghe nói dạo này cậu không ổn lắm.”

Anh đẩy một tập hồ sơ về phía tôi, giọng bình thản:

“Xem cái này đi.”

Tôi giật mình hoàn hồn, cúi đầu nhìn — trên giấy trắng mực đen là dòng chữ nổi bật: “Hợp đồng hôn nhân”.

“Ba năm.” Anh nói nhẹ nhàng. “Tớ sẽ giúp cậu giành lại tất cả những gì cậu xứng đáng có được.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đầu ngón tay run nhẹ:

“Tại sao?”

Ánh mắt anh bình lặng, nhìn tôi một lúc mới chậm rãi trả lời:

“Vì cậu không nên bị chôn vùi như thế.”

“Cậu có thể suy nghĩ… đợi khi nào nghĩ xong thì…”

Chưa để anh nói hết câu, tôi đã ký.

Không phải vì Cố Chi Chu.

Cũng không phải vì danh tiếng hay tranh vẽ.

Tôi chỉ muốn nhìn xem — khi Giang Dư Bạch phát hiện người con gái mà anh ta từng vứt bỏ như rác rưởi, nay đã đứng dậy, và còn kết hôn với một người xuất sắc như thế, anh ta sẽ có vẻ mặt thế nào.

Không tổ chức hôn lễ.

Ba vừa mới mất, tôi không muốn rình rang.

Cố Chi Chu hoàn toàn tôn trọng quyết định đó.

Chỉ mời một vài người thân bạn bè thân thiết dùng bữa đơn giản.

Giang Nham ngạc nhiên vì chúng tôi tiến triển quá nhanh, đùa rằng phải cảm ơn cô ấy – bà mối mát tay.

“Vãn Vãn, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy.”

Tôi không nói với Giang Nham chuyện hợp đồng hôn nhân.

Nhưng hiển nhiên, ba mẹ của Cố Chi Chu không mấy hài lòng.

Họ chỉ có một người con trai duy nhất, lại còn xuất thân từ danh gia vọng tộc, vậy mà không tổ chức đám cưới thì đúng là quá mất mặt.

Tôi không biết Cố Chi Chu đã thuyết phục họ ra sao, thậm chí còn khiến họ đồng ý để chúng tôi dọn ra ngoài sống riêng sau kết hôn.

Tôi mặc một chiếc váy trắng đơn giản, khi Cố Chi Chu đeo nhẫn cưới cho tôi, tôi rõ ràng cảm nhận được tay anh lạnh và khẽ run.

Ánh mắt anh nhìn tôi đầy dịu dàng đến mức khiến tôi nhất thời không phân biệt nổi — đây là thật lòng hay chỉ là một phần trong “hợp tác”.

“Hợp tác vui vẻ.”

Anh nghiêng người, khẽ nói bên tai tôi.

Tôi mỉm cười, không đáp.

Tối hôm đó, không biết Giang Dư Bạch nghe tin từ đâu, lập tức gọi điện đến chất vấn.

“Vãn Vãn, em điên rồi à?!”

Giọng anh ta đầy kinh ngạc và phẫn nộ.

“Em yêu Cố Chi Chu sao? Mình mới chia tay bao lâu chứ? Em tưởng anh ta thật lòng với em à?”

“Thì ra em là loại thay lòng đổi dạ, lẳng lơ như vậy à? Hay là hai người đã sớm qua lại rồi?”

Tôi khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, giọng bình tĩnh:

“Giang Dư Bạch, chúng ta đã chia tay rồi.”

Bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi:

“Em đang trả thù anh đúng không?”

Tôi bật cười:

“Anh xứng đáng sao?”

Tôi cúp máy.

Không hiểu sao, cảm giác thật sảng khoái.

Mà “màn chính” thì vẫn còn ở phía sau.