Chương 3 - Lời Hứa Giữa Đêm Mưa

Từ nhỏ, mỗi lần tôi sốt là lại dễ co giật, thế nên chỉ cần tôi bệnh, ba sẽ thức trắng đêm canh chừng.

Năm mười ba tuổi có kinh nguyệt lần đầu, ba đỏ mặt đi siêu thị mua băng vệ sinh, rồi gọi dì đến hướng dẫn tôi cách đối diện chuyện đó.

Năm ngoái sinh nhật, ba lén bỏ thuốc đau dạ dày vào túi xách tôi, vì nghe nói Giang Dư Bạch thường bắt tôi thức khuya chờ mở cửa.

“Ba con không qua khỏi rồi…”

“Sao lại như vậy được? Gần đây có nghe ba than mệt mỏi gì đâu mà?”

“Chắc là dì nói quá lên thôi, dì lúc nào cũng hay cuống cuồng.”

“Đúng rồi… chắc không sao đâu, chắc chắn là không sao…”

Nhưng nỗi sợ vẫn trào lên, tôi siết chặt bàn tay đến mức móng tay in sâu vào lòng bàn tay thành vết máu hình trăng lưỡi liềm.

Tôi lại bấm gọi cho Giang Dư Bạch — chắc chắn anh ấy sẽ có cách.

Tôi sợ lắm, làm ơn nghe máy đi mà. Tôi thật sự rất cần anh.

Tôi gọi đi gọi lại, vẫn không ai nghe.

Khi tôi đến được bệnh viện, dì ôm chặt lấy tôi, khóc đến nghẹn lời.

“Vãn Vãn, con phải cố gắng gượng lên.”

Thế giới bỗng chốc đảo lộn.

Tỉnh lại, tôi đã nằm trong phòng bệnh. Bác sĩ nói: “Quá đau buồn sẽ dẫn đến ngất xỉu.”

Không màng đến lời can ngăn, tôi lảo đảo lao về phía nhà xác. Mùi thuốc sát trùng bỗng trở nên nồng nặc đến mức khó thở. Tôi phải vịn vào giường kim loại mới đứng vững được.

Thi thể của ba lạnh như băng, lạnh buốt tận tim.

Người cha từng yêu thương tôi đến thế, sao lại rời bỏ tôi mà đi? Thế giới này giờ chỉ còn lại một mình tôi.

Dì tôi vừa khóc vừa nói:

“Lúc đến nhà gọi mãi không ai mở cửa.”

“May mà dì có chìa khóa, vào đến nơi thì ba con đã ngã trên sofa rồi.”

“Không biết ba con chịu cú sốc gì, trên bàn còn nguyên lọ thuốc trợ tim… chưa kịp mở nắp…”

Tôi quỳ xuống trước thi thể ba, bất giác nhớ đến buổi sáng rời nhà hôm ấy.

Ba đứng ở cửa, định nói gì rồi lại thôi, cuối cùng chỉ xoa đầu tôi: “Nếu mệt rồi… thì về nhà nhé.”

Giờ thì, tôi đâu còn nhà mà về nữa.

Đêm mưa lớn, tôi ướt sũng, co ro trong hành lang bệnh viện, mở điện thoại của ba, màn hình vẫn dừng ở tin tức về Giang Dư Bạch.

Cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối, giọng nói đầy mất kiên nhẫn của Giang Dư Bạch vang lên:

“Anh đang quay phim, đừng làm loạn.”

4

Tôi ôm hũ tro cốt của ba bước xuống bậc thang nhà tang lễ.

Tôi không còn nước mắt, cứ như mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng, rồi tôi sẽ tỉnh dậy, lại được nghe giọng ba dịu dàng nhắc tôi ăn cơm nhiều vào.

Bỗng nhiên, một cơn đau thắt từ bụng khiến tôi ngồi sụp xuống đất, vẫn ôm chặt hũ tro cốt trong tay.

“Vãn Vãn!” — tôi nghe tiếng dì hét vang bên tai, như thể nó đang nổ tung trong đầu, nhưng cũng như vọng từ một nơi rất xa.

Tôi hoảng loạn nhìn quanh khi mọi người bắt đầu nháo nhào, tiếng la hét vang lên không ngớt.

Tôi cúi xuống, thấy dòng máu ấm áp chảy dài theo đùi, nhỏ từng giọt xuống những bậc đá xanh kéo thành một vệt đỏ ngoằn ngoèo.

Tôi bỗng nhớ đến đêm mẹ sinh tôi năm xưa, liệu trên chiếc ghế dài trước phòng sinh, cũng từng có những giọt máu giống thế này không?

Trên xe cấp cứu, dù đầu óc choáng váng, tôi vẫn ôm chặt lấy hũ tro cốt.

Bác sĩ cố gắng gỡ ra, móng tay tôi cào vào lớp sơn, để lại vệt trắng dài.

“Cùng nhau… con phải ở cùng ba…” tôi cố gắng hết sức để gào lên.

“Cô gái, cô có phải đang mang thai không?”

“Huyết áp quá thấp, chuẩn bị mổ khẩn cấp!”

Lại là mùi thuốc sát trùng nồng nặc đến nghẹt thở.

Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng kim loại va chạm, âm thanh ấy giống hệt tiếng chuông báo giờ từ chiếc đồng hồ cũ trong thư phòng của ba.

Khi thuốc mê được tiêm vào tĩnh mạch, bên tai tôi chợt vang lên giọng Giang Dư Bạch qua điện thoại:

“Anh đang ở phim trường không rời được, lễ tang để dì em lo giúp nhé.”

“Huyết áp tiếp tục tụt xuống!”

“Chuẩn bị phẫu thuật nạo thai!”

Trong cơn mê man, tôi thấy ba đang đứng nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, vẫn mặc chiếc áo len xám ông mặc hôm tiễn tôi rời nhà.

Ông khe khẽ hát như hồi còn dỗ tôi ngủ lúc bé, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới tôi.

“Ba… đừng đi…” Tôi đưa tay ra níu lấy, nhưng chỉ nắm được ống dẫn oxy lạnh ngắt.

Tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ vẫn là mưa lớn ào ạt.

Dì gục đầu ngủ bên cạnh giường bệnh, hũ tro cốt của ba lặng lẽ đặt trên tủ đầu giường.

Tôi đưa tay chạm vào bụng phẳng lì, vẫn còn đau âm ỉ.

Y tá bước vào thay thuốc, khẽ nói: “Cố gắng vượt qua nhé, sau này rồi sẽ có lại thôi.”

Thì ra, đây là vòng luân hồi — mẹ tôi chết vì sinh con, ba tôi chết vì tôi, bây giờ, đến lượt con tôi cũng rời bỏ tôi.

Điện thoại rung lên, tin tức giải trí lại nhảy ra:

[Giang Dư Bạch thân mật đút dâu cho Sở Dao tại phim trường trong đêm]

Ảnh chụp anh đang đưa quả dâu tây đến bên môi Sở Dao, ánh sáng phản chiếu từ chiếc đồng hồ làm nhói mắt tôi — đó là món quà sinh nhật tôi đã dành dụm rất lâu mới mua được cho anh.

Thật là nực cười.

Chỉ trong một ngày, tôi mất cha, mất con, còn người gây ra tất cả lại đang diễn vai người đàn ông si tình trước ống kính.

Giây phút đó, tim tôi nguội lạnh hoàn toàn.