Chương 4 - Lời Hứa Giữa Cung Điện
Đích mẫu lại kể Tiêu Lẫm vui sướng tới mức chẳng biết làm sao cho phải, đến ngọc bội của Tiên hoàng và gối ngọc của Ý quý phi cũng đều ban cho trưởng tỷ, chỉ mong trưởng tỷ bình an dưỡng thai.
Ta chỉ mỉm cười ứng đối, mãi đến khi bà ta khoe khoang thỏa thích rồi mới rời đi.
Kinh Thước và Minh Thiền lo lắng nhìn ta, ta lại thản nhiên rút ra một bộ bài lá:
“Tới đây, tranh thủ lúc rảnh rỗi chơi bài giải khuây nào!”
Ta thật sự chẳng mấy để tâm, vì dù sao đứa trẻ này là nam hay nữ vẫn chưa thể biết được.
Huống hồ có sinh được hay không, sinh ra có nuôi lớn được không, đều phải chờ ý trời.
Chưa tới nửa ngày, cả kinh thành đều biết hoàng hậu mang thai.
Ngày hôm sau lên triều, không ai dám nhắc lại chuyện phế hậu nữa.
Giữa Tiêu Lẫm và triều thần, tông thất hình thành nên một thế cân bằng kỳ lạ.
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi đứa trẻ trong bụng trưởng tỷ ra đời.
Qua cơn vui mừng điên cuồng, vào một buổi chiều muộn Tiêu Lẫm tìm tới Trường Lạc cung.
Hắn quanh co cả nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng:
“A Uẩn, Ninh nhi có thai, không tiện vất vả, nàng xem hậu cung này…”
Ta lập tức hiểu ý, mỉm cười đáp lại:
“Nếu bệ hạ và trưởng tỷ coi trọng, thần thiếp đương nhiên nghĩa bất dung từ. Dù sao trưởng tỷ mang thai cũng là đại sự.”
Tiêu Lẫm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dịu dàng chan chứa:
“A Uẩn, vẫn là nàng hiểu lòng ta nhất.”
Hắn nắm lấy tay ta, dịu dàng vuốt ve, ta phối hợp cúi đầu thẹn thùng cười nhẹ.
“A Lẫm!”
Trưởng tỷ bất thình lình xông vào, nhìn thấy Tiêu Lẫm đang nắm tay ta liền nổi giận.
“Chàng đã hứa với ta sẽ không đến chỗ muội muội nữa cơ mà!”
Tiêu Lẫm vội buông tay ta, dịu dàng trách móc:
“Sao nàng tự mình chạy tới đây? Người hầu đâu cả rồi? Sắp làm mẹ rồi, còn hấp tấp như vậy.”
Trưởng tỷ đắc ý liếc nhìn ta, ánh mắt như muốn nói: “Nhìn đi, A Lẫm mới là phu quân của ta.”
Ta bật cười thành tiếng:
“Bệ hạ mau đưa trưởng tỷ về đi, giờ trưởng tỷ đang rất cần bệ hạ đấy!”
Trong ánh mắt Tiêu Lẫm vừa có sự hài lòng lại thoáng áy náy, nhưng ta đã chẳng còn để tâm nữa rồi.
Ngày hôm sau, Quý phi Trường Lạc cung ta lại nắm quyền quản lý lục cung.
Việc đầu tiên ta làm là đến gặp Tiêu Lẫm, xin giao phó toàn bộ chuyện thai kỳ và sinh sản của trưởng tỷ cho Đổng ma ma – nhũ mẫu của hắn.
“Thần thiếp tuổi còn trẻ, vừa mất con, vì sức khỏe trưởng tỷ cùng long tự an nguy, vẫn là Đổng ma ma lo liệu thì ổn thỏa hơn.”
Tiêu Lẫm chẳng nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý ngay:
“Quả nhiên vẫn là A Uẩn chu toàn.”
Tiếp sau đó, rau quả thức ăn mua vào cung hay các món ngon vật lạ do các nơi tiến cống, vừa nhập cung đã lập tức chia phần lớn đưa thẳng tới bếp nhỏ của Tiêu Phòng điện.
Các loại bổ phẩm an thai, hết thảy đều để viện chính Thái y viện kiểm tra xong trực tiếp chuyển đến Tiêu Phòng điện.
Hoàng hậu tâm trí thiếu hụt thì đã sao?
Đã có đế vương độc sủng, lại mang thai hoàng tự, tự nhiên có người tranh nhau tới nịnh bợ lấy lòng.
Tiêu Phòng điện thoáng chốc trở nên náo nhiệt khác thường, người tới thỉnh an Hoàng hậu nối nhau không dứt.
Tiêu Lẫm vốn định ngăn cản, nhưng trưởng tỷ thích náo nhiệt, nói nàng thích có nhiều người chơi cùng mình.
Hắn đành tùy ý nàng, chỉ âm thầm dặn dò hạ nhân phải tận tâm hầu hạ, khiến nàng được vui vẻ hài lòng.
Nhưng trưởng tỷ từ nhỏ được cưng chiều quá độ, sau khi gả cho Tiêu Lẫm lại càng thêm kiêu sủng, sống quen thoải mái, hành sự đều theo tâm ý mình.
Thêm nữa bụng ngày càng lớn, tính tình càng thất thường, làm việc càng chẳng đoái hoài hậu quả.
Một ngày nọ, Tiêu Lẫm nghị sự xong tới Tiêu Phòng điện, vừa khéo gặp An Lạc hầu phu nhân cùng Đông Hương hầu thế tử phi tới thỉnh an.
Nghe nói Đông Hương hầu thế tử phi tính tình hoạt bát lanh lợi, đang hát một khúc tiểu điệu trêu vui trưởng tỷ.
Tiêu Lẫm chưa vào cửa đã nghe thấy giọng ca trong trẻo ấy.
Người trong phòng nghe tin hoàng thượng tới, lập tức đứng dậy cáo lui.
Tiêu Lẫm có lẽ vì tò mò mà liếc nhìn Đông Hương hầu thế tử phi thêm một chút.
Trưởng tỷ tại chỗ liền nổi cơn thịnh nộ, vừa mắng “Thế tử phi Đông Hương hầu dụ dỗ hoàng thượng,” lại giận dỗi trách móc:
“A Lẫm, chàng phải chăng cũng vừa ý nàng ta rồi?”
Thế tử phi Đông Hương hầu vừa khóc vừa kêu oan rời cung, hôm sau liền cùng thế tử Đông Hương hầu vội vã rời kinh về phương nam, lâu ngày không trở lại.
Tiêu Lẫm vừa giận vừa bất đắc dĩ, lại chẳng nỡ nói nặng lời với trưởng tỷ đang mang thai, đành nín nhịn bỏ qua.
Nhưng trưởng tỷ như đột nhiên có tâm tư thiếu nữ, nghi thần nghi quỷ, ghen tuông chẳng thiếu một ai.
Tiêu Lẫm nghị sự cùng đại thần, trễ mất giờ dùng bữa với nàng, nàng liền náo loạn xông vào xem hắn giấu hồ ly tinh nào bên trong.
Đại cung nữ trong Ngự thư phòng đã đủ hai lăm tuổi chuẩn bị xuất cung, Tiêu Lẫm từ nội khố ban thưởng hậu hĩnh, nàng lại dùng giọng điệu quái gở nói nếu bệ hạ luyến tiếc thì sao không giữ người lại.
Ta hiểu rõ, trưởng tỷ tâm tư đơn thuần, căn bản không thể nghĩ ra được những điều này.
Vậy tự nhiên là có kẻ đứng sau xúi giục.
Chẳng bao lâu đã sang đông, ta tình cờ gặp Tiêu Lẫm bên đình nhỏ cạnh hồ trong Ngự hoa viên, vẻ mặt hắn có chút ngẩn ngơ thất thần.
“A Uẩn, có phải ta đã làm sai điều gì rồi không?”
Ta còn chưa kịp đáp, đã bị trưởng tỷ lao tới đẩy ra một cái.
Nàng mang thai đã năm tháng, giờ phút này ôm bụng lớn, giận dữ bắt ta tránh xa Tiêu Lẫm.
Tiêu Lẫm vội đứng dậy dỗ dành nàng, ta thức thời lui xuống, chỉ vô tình bắt gặp ánh mắt đắc ý của Vương ma ma.
Ngày ngày rót vào tai trưởng tỷ những lời phải canh chừng Tiêu Lẫm, đừng để hồ ly tinh mê hoặc mất, chẳng biết là do đích mẫu sai khiến hay chính Vương ma ma tự chủ trương đây.
Ba ngày năm bữa lại làm ầm ĩ một trận, cho dù Tiêu Lẫm thật lòng yêu trưởng tỷ, cũng dần mất hết kiên nhẫn, lần lượt giảm bớt thời gian ghé Tiêu Phòng điện.
Trưởng tỷ tất nhiên cảm giác được, tìm không thấy Tiêu Lẫm liền nổi trận lôi đình, nhất định bắt hắn bỏ tất cả mọi việc mà dỗ dành nàng, mới chịu dừng lại.
Đích mẫu vào cung càng ngày càng thường xuyên, mỗi lần đều phải tìm tới Trường Lạc cung mà nhắc nhở ta.
Nhưng trưởng tỷ từ khi mang thai đến sinh nở mọi chuyện đều do Đổng ma ma xử lý cả.
Tất cả vật phẩm tiến vào cung, tốt nhất đều đưa hết đến Tiêu Phòng điện, ta một chút cũng không động tay.
Chỉ là đồ ăn ngon vật quý đưa vào quá nhiều, không biết Vương ma ma có nhớ mà khuyên trưởng tỷ tiết chế một chút hay không đây.
Tỷ tỷ náo loạn mãi cho đến tận lúc sinh nở, không ai dám khuyên can hay quản thúc.
Ta luôn tránh mặt, tuyệt không xuất hiện trước mặt nàng và Tiêu Lẫm.
Ngày tỷ ấy lâm bồn, ta ngồi trước tiền sảnh Tiêu Phòng điện, từ khi trời còn tờ mờ sáng cho đến lúc ráng chiều nhuộm đỏ trời, nàng vẫn đau đớn kêu la không dứt.
Ma ma đỡ đẻ cả tay đầy máu chạy ra, quỳ xuống bẩm báo:
“Hoàng hậu nương nương cung khẩu chưa mở hết, thai lớn khó sinh, thỉnh Hoàng thượng định đoạt!”
Tiêu Lẫm chẳng rõ vì nóng hay vì lo lắng, trán đầy mồ hôi, nổi trận lôi đình quát lớn:
“Cả mẹ cả con đều phải bình an, bằng không các ngươi theo xuống địa phủ bồi táng hết đi!”
Ma ma đỡ đẻ hoảng hốt vội bò trở lại phòng sinh.
Dày vò cả đêm, tiếng kêu của tỷ tỷ càng lúc càng yếu, nhưng đích mẫu cùng các ma ma liên tục ép nàng dùng sức, mãi đến gần sáng mới nghe một tiếng kêu xé gan xé ruột, sau đó là tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ như mèo con kêu nhỏ.
“Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sinh được một tiểu hoàng tử.”
Đích mẫu bế đứa bé ra ngoài báo hỉ.
Tiêu Lẫm mừng rỡ cúi đầu nhìn kỹ, bỗng sửng sốt.
“Mặt nó… sao lại thế này?”
Ta liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy đứa trẻ mũm mĩm nhưng khuôn mặt đã tím tái.
“Bởi vì sinh nở lâu quá, dưỡng ít ngày là ổn thôi. Ngài xem tay chân mũm mĩm này, mạnh khỏe lắm mà!”
Đích mẫu vui sướng như nước tràn bờ.
Lúc ấy Tiêu Lẫm mới vui vẻ trở lại, quay người định hồi cung hạ chỉ đại xá, cầu phúc cho hoàng tử.
Ta nói mấy lời chúc tụng xong, không muốn tiếp tục chướng mắt, liền hồi Trường Lạc cung trước.
Xem ra mẫu tử trưởng tỷ vẫn được trời xanh phù hộ.
Minh Thiền vừa trở lại cung liền rơi lệ:
“Họ vui mừng vậy, còn ai nhớ đến tiểu điện hạ nhà chúng ta nữa đây?”
Ta sững người không đáp, Kinh Thước vội kéo nàng ra ngoài.
Đêm ấy ta mãi gần giờ Tý mới ngủ được, nhưng vừa qua giờ Dần một chút, Kinh Thước nhẹ nhàng lay ta tỉnh dậy.
“Nương nương, tiểu hoàng tử ở Tiêu Phòng điện mất rồi! Bên kia đang náo loạn cả lên!”
Ta ngồi bật dậy:
“Lúc mới sinh chẳng phải vẫn còn khỏe mạnh sao?”
“Nghe nói sinh xong đứa trẻ không khóc không nháo, cũng chẳng chịu bú sữa, mẫu thân Hoàng hậu lúc đầu cản trở không cho truyền thái y. Đến nửa đêm hơi thở càng lúc càng yếu, mới vội vàng sai người tới Thái y viện, nhưng thái y đến nơi thì đã chậm rồi.”
Ta trầm mặc hồi lâu, không rõ nên thấy may mắn hay bi ai.
Không ngờ cuối cùng trời xanh vẫn đem đứa trẻ vừa chào đời kia thu hồi về.
Kinh Thước liếc mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói thêm:
“Nghe nói lần này Hoàng hậu nương nương cung thể tổn thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, e rằng sau này khó lòng mang thai nữa.”
Ta đưa mắt nhìn ra cửa sổ đen kịt, tự hỏi lúc này trưởng tỷ mất con liệu có đau đớn thấu xương như ta khi ấy hay không.
Niềm vui của Tiêu Lẫm chưa qua nổi một đêm, đã bị tin hoàng tử chết yểu làm cho nguội lạnh.
Trời vừa sáng, ta vội tới Tiêu Phòng điện, người quỳ đầy trên đất, đích mẫu đang gào khóc cầu xin Tiêu Lẫm nghiêm tra.
Thấy ta đến, bà lập tức chỉ tay vào ta nghiến răng mắng nhiếc:
“Ngươi con tiện nhân này, có phải ngươi đã hạ độc thủ không?”
Ta sửng sốt nhìn về phía Tiêu Lẫm, hắn im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
“Nhạc mẫu thận trọng lời nói, A Uẩn vốn thiện lương, làm sao có thể gây ra chuyện ấy?”
“Thái y nói rõ rồi, hoàng tử yểu mệnh là vì thai lớn khó sinh, lại bị nghẹn trong bào cung quá lâu mới dẫn tới chuyện này…”
“Hơn nữa khi hoàng tử có dấu hiệu bất thường, nhạc mẫu vì sao không lập tức truyền thái y?”
Đích mẫu nghẹn họng, thân mình run lên, rồi trực tiếp quỳ xuống đất tiếp tục khóc lóc.
Ta ngồi cùng Tiêu Lẫm một lát, nhìn hắn điên cuồng trừng phạt hết người liên quan đến không liên quan, ta lại dịu dàng khuyên nhủ hắn vài câu rồi mới trở về Trường Lạc cung.