Chương 2 - Lời Hứa Đến Từ Kẻ Phản Bội
2.
Việc ly hôn giữa tôi và Giang Bắc Thần diễn ra rất suôn sẻ. Hai bên hẹn gặp luật sư, ký kết thỏa thuận, rồi đến cục dân chính. Chỉ trong một buổi chiều là xong hết.
Lúc kết hôn, theo yêu cầu của nhà họ Giang, chúng tôi đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân.
Ban đầu Giang Bắc Thần không muốn ký, chính tôi là người chủ động đồng ý trước.
Tôi hiểu được lý do nhà họ Giang làm vậy.
Giang Bắc Thần là người thừa kế tương lai của tập đoàn, trên vai anh ấy là cả sản nghiệp và tài sản tích lũy qua nhiều thế hệ. Đó không chỉ là thành quả của riêng anh ấy.
Vì vậy khi ly hôn, ngoài phần cổ phần mà bố chồng từng thưởng cho tôi, thì mọi thứ liên quan đến tập đoàn đều không thuộc về tôi.
Tôi mang theo những gì vốn thuộc về mình.
Nhưng, chừng đó cũng đã đủ khiến người khác kinh ngạc rồi.
Sau khi kết hôn với Giang Bắc Thần, mỗi năm vào sinh nhật tôi, ngoài quà tặng, anh ấy đều chuyển nhượng cho tôi một căn hộ hoặc một mặt bằng kinh doanh.
Hai năm gần đây, tuy không còn quà cáp, nhưng bất động sản vẫn đều đặn như cũ.
Có thể với nhà họ Giang thì tài sản của tôi chẳng đáng là bao.
Nhưng với gia đình tôi, con số ấy đủ để khiến ai cũng trợn mắt.
Trở thành “đại gia mới nổi” nhờ tài sản tăng đều mỗi năm, ba tôi dạo này sống rất xa hoa, tiêu tiền như nước.
Thế mà khi biết khối tài sản đứng tên tôi, ông vẫn không ngừng xuýt xoa:
“Nhà họ Giang giàu thật đấy!”
“Nhưng… con với Giang Bắc Thần thực sự sẽ tái hôn sao?” Ánh mắt ông đầy lo lắng.
“Tụi con chắc là sẽ tái hôn thôi.” Tôi gật đầu.
“Sáng nay mẹ chồng còn rủ con tối mai đi dự dạ tiệc từ thiện cùng nữa mà.”
“Vậy thì tốt.” Ba tôi mỉm cười hài lòng.
Nhưng ngay hôm sau, chính lời tôi nói đã vả vào mặt tôi.
Clip phỏng vấn Giang Bắc Thần tràn ngập mạng xã hội.
Thông tin ly hôn đã được công khai.
Tôi còn nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng — à không, phải gọi là “mẹ chồng cũ” rồi.
Bà ngập ngừng rất lâu, mãi mới nói ra:
“Thục Di này… buổi tiệc tối nay, con không cần đi với mẹ nữa đâu.”
“Xin lỗi nhé. Đợi sau này con và Bắc Thần tái hôn rồi, mẹ lại dẫn con đi.”
Cũng đúng thôi, ai nấy đều biết tôi không còn là Giang phu nhân nữa.
Tiếp tục tham dự các sự kiện với tư cách vợ nhà họ Giang thì chẳng hợp lý chút nào.
Vậy là, suốt một tuần sau ly hôn, tôi mới thật sự nhận ra — mình hoàn toàn không có việc gì để làm.
Tôi chưa từng rảnh rỗi như thế này.
Từ sau khi kết hôn, tôi chưa từng ngủ nướng sau sáu giờ sáng.
Nhà họ Giang rất coi trọng truyền thống gia đình, yêu thích sự náo nhiệt, yêu cầu tất cả con cháu đã lập gia đình đều phải sống cùng trong nhà chính.
Không chỉ tôi và Giang Bắc Thần, mà cả em gái anh ấy và chồng cũng đều sống tại căn biệt thự tổ.
Mỗi sáng, cả gia đình đều phải ngồi ăn sáng cùng nhau.
Mẹ chồng tôi rất ghét cuộc sống tùy tiện. Trừ khi bị ốm, bà tuyệt đối không cho phép ai vắng mặt trên bàn ăn sáng.
Ngay cả cháu trai mới bảy tuổi của bà cũng phải dậy đúng giờ, nghiêm túc ngồi vào bàn ăn mỗi sáng.
Hồi mới cưới, tôi cùng Giang Bắc Thần đi làm ở công ty.
Lúc đó anh ấy mới bắt đầu tiếp quản công việc trong tập đoàn, cái gì cũng phải học, còn phải chứng minh năng lực với bố mẹ.
Tôi ngày nào cũng cùng anh ấy tăng ca đến khuya, rồi cùng nhau về nhà.
Sau này tôi không còn đi làm nữa, chuyển sang theo mẹ chồng học cách quán xuyến việc nhà.
Ăn sáng xong, tôi liền đi theo bà, nghe bà giảng giải về các mối quan hệ phức tạp.
Từ chuyện thân thích trong gia tộc, cho đến mối quan hệ với các đối tác bên ngoài.
Lúc đó, mỗi ngày tôi đều phải tốn rất nhiều thời gian để ghi nhớ tên người, tên công ty, rồi ai có quan hệ gì với ai.
Những người quan trọng thì còn phải nhớ cả lý lịch cá nhân, sở thích, thói quen.
Đến khi tôi đã thuộc làu mọi thông tin, mẹ chồng bắt đầu dẫn tôi tham gia đủ loại sự kiện.
Dần dần, bà giao bớt một số công việc để tôi xử lý.
Về sau, bà gần như giao toàn quyền cho tôi, thỉnh thoảng chỉ hỏi han vài câu.
Có thể nói, tôi đã trở thành một phần không thể thiếu của gia đình đó.
3.
Từ sau khi ly hôn — nói chính xác là từ lúc Giang Bắc Thần công khai tin ly hôn với bên ngoài — tôi mới thật sự thấy mình thả lỏng.
Vì mọi thứ liên quan đến nhà họ Giang, từ nay không còn dính dáng gì đến tôi nữa.
Lúc mới ly hôn, tôi chuyển về sống ở căn hộ cao cấp trong trung tâm thành phố.
Nhưng chỉ sau hai ngày, không chịu nổi sự cô đơn, tôi lại chuyển về nhà bố mẹ đẻ.
Tôi tắt báo thức, để mặc cho bản thân ngủ đến khi tự tỉnh.