Chương 1 - Lời Hứa Đến Từ Kẻ Phản Bội
Kỷ niệm mười năm ngày cưới, chồng tôi mua hẳn biển quảng cáo đắt đỏ nhất thành phố, suốt 24 giờ không ngừng công khai tỏ tình với một tiểu hoa đán nổi tiếng.
Chỉ vì cô ta lên hot search do có hành động thân mật với bạn diễn nam trong đoàn làm phim.
Tôi không hỏi gì nhiều. Dù sao thì bao nhiêu năm kết hôn, bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Chỉ là tối hôm đó, anh ta lại bất ngờ về nhà.
“Tiểu Ái đang giận dỗi anh, lần này có vẻ khó dỗ quá. Hay là… mình tạm thời ly hôn trước?”
Giọng điệu anh ta rất bình thản, như thể đang nói “Hôm nay trời đẹp”.
Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc, anh lại tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Em yên tâm, chỉ là hình thức thôi. Một thời gian nữa anh sẽ cưới lại em.”
“Người mang danh vợ của nhà họ Giang, chỉ có thể là em.”
Tôi suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý.
“Được.”
Chỉ là, anh không biết rằng… lần này, tôi sẽ không quay lại nữa.
1.
Nhìn ánh mắt phấn khích của Giang Bắc Thần, tôi không khỏi cảm thán.
Cô gái tên là Tô Tiểu Ái kia, quả thật không giống những người phụ nữ khác từng bên anh ta.
Cô ta đã phá vỡ kỷ lục “thời gian tồn tại của phụ nữ bên cạnh Giang Bắc Thần.
Hơn ba tháng rồi, anh ta vẫn chưa chán, thậm chí càng lúc càng cưng chiều hơn.
Đến mức vì cô ta thân thiết với người đàn ông khác mà anh còn nổi cơn ghen.
Điều đó trước giờ chưa từng xảy ra.
Thậm chí, vì muốn dỗ cô ta, anh ta sẵn sàng ly hôn với tôi.
Không chỉ vậy, chuyện ly hôn còn phải công khai ra bên ngoài.
Không cần đoán cũng biết, tất cả đều là làm màu cho cô gái kia xem.
Tốn công tốn sức như vậy, tôi cũng không nhịn được mà trêu chọc:
“Anh thực sự động lòng với cô ta rồi à?”
Sắc mặt Giang Bắc Thần lập tức nghiêm túc lại: “Em không cần thử anh. Anh đã hứa rồi, danh phận Giang phu nhân chỉ có thể là em.”
Tôi cười lạnh trong lòng. Anh cũng từng hứa khi cưới tôi sẽ mãi mãi yêu tôi đấy thôi.
Thế có ích gì?
Tuy nhiên, chuyện tái hôn có vẻ anh không nói dối.
Bây giờ tôi đã buộc chặt với nhà họ Giang quá sâu.
Sau bao năm vun vén, bố mẹ chồng đã hoàn toàn chấp nhận tôi, thật lòng coi tôi là người một nhà.
Không chỉ chuyện trong tập đoàn, mà các việc trong gia đình, các mối quan hệ xã hội, họ đều trực tiếp bàn bạc với tôi, bỏ qua cả Giang Bắc Thần.
Đôi khi, tôi còn cảm nhận được mẹ chồng ngày càng lệ thuộc vào tôi.
Bạn bè bà ấy thỉnh thoảng còn đùa:
“Câu ‘con dâu nhà tôi – Thục Di’ đúng là câu cửa miệng của chị rồi đó! Thôi được rồi, ai cũng biết chị có cô con dâu giỏi giang rồi!”
Vì vậy, chuyện ly hôn lần này, Giang Bắc Thần đề nghị tôi cùng anh ta “đánh nhanh thắng nhanh” trước rồi mới nói sau.
Đợi qua thời gian cân nhắc, lấy được giấy ly hôn xong mới thông báo cho bố mẹ anh ta.
Đến khi nghe tận miệng Giang Bắc Thần báo tin, bố chồng tức đến mức suýt ngất.
Lần đầu tiên tôi thấy ông nổi giận đến vậy, cầm luôn chén trà trong tay ném thẳng vào người Giang Bắc Thần.
Vốn là người điềm đạm, vậy mà tay ông run rẩy vì quá tức:
“Vô lý! Làm ra chuyện nực cười thế này! Con coi hôn nhân là trò đùa à?”
Mẹ chồng cũng không khá hơn:
“Là con hồ ly tinh kia xúi giục đúng không? Bắc Thần, chơi bời thì chơi, nhưng phải biết đúng sai nặng nhẹ chứ.”
Giang Bắc Thần che trán bị thương, nhẹ nhàng giải thích:
“Con đã bàn với Thục Di rồi, sau này sẽ tái hôn với cô ấy.”
Bố chồng đập bàn quát lớn:
“Còn đợi gì nữa? Nhân lúc tin tức còn chưa bị lộ, mau đi tái hôn ngay!”
“Không kịp rồi, con vừa cho truyền thông đưa tin ly hôn xong.”
Giang Bắc Thần vừa nói xong đã vội vã bỏ đi.
Không chỉ vậy, hôm sau, đối mặt với bãi đỗ xe chật kín phóng viên và ống kính máy ảnh, Giang Bắc Thần vẫn bình thản trả lời:
“Không có cãi vã, tôi và cô Trương Thục Di chia tay trong hòa bình, sau này vẫn là bạn bè.”
“Vì sao ly hôn à? Cảm xúc thì không thể miễn cưỡng được.”
“Đúng vậy, tôi có người mình thích. Giữ trạng thái độc thân khi đối diện với cô ấy là sự tôn trọng và chân thành tôi dành cho cô ấy.”
“Khi nào sẽ bắt đầu cuộc hôn nhân tiếp theo?”
Giang Bắc Thần khẽ mỉm cười.
“Hiện tại vẫn chưa thể xác định, nhưng nếu có tin tốt, tôi sẽ chia sẻ với mọi người đầu tiên.”