Chương 6 - Lời Hứa Cuối Cùng
Tôi hít một hơi thật sâu, cố ép nước mắt ngược trở lại.
Rồi cầm bản hợp đồng ly hôn trên bàn, đưa cho anh ta.
Giọng nói và nét mặt của tôi nhẹ nhàng đến mức chính tôi cũng không nhận ra nữa.
“Hướng Vũ.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
“An An sẽ do tôi nuôi.”
8
“Rầm!”
Là tiếng chân va vào bàn trà.
Nhưng Hướng Vũ dường như không cảm nhận được đau đớn, chỉ hoảng loạn nhìn tôi cười gượng:
“Vợ ơi, em nói gì vậy? Hôm nay là sinh nhật con trai mình mà, sao lại nhắc đến chuyện này? Em đùa kiểu này… không vui chút nào.”
Rồi anh ta quay sang An An, nụ cười méo mó:
“An An à, mẹ con say rồi, đừng nghe mẹ nói linh tinh. Ba bế con đi cắt bánh nhé, để mẹ nghỉ ngơi một lát có được không?”
Anh ta dịu dàng vươn tay về phía An An, mắt đã đỏ hoe.
An An né tránh.
Thằng bé lùi lại hai bước, trốn sau lưng tôi, cúi gằm mặt, không nhìn anh ta nữa.
Nụ cười trên gương mặt Hướng Vũ đông cứng lại, trông chẳng khác gì một con hề gỗ trong tiệm đồ chơi — vừa buồn cười, vừa thảm hại.
Nhưng không ai cười.
Chẳng có gì đáng cười cả, chỉ là… ly hôn thôi mà.
Tôi mở cửa lớn, bên ngoài là màn đêm dày đặc.
Trong khu vườn được chăm chút cẩn thận, lác đác vài chiếc vali nằm ngổn ngang.
Là quần áo, giày dép và đồ dùng cá nhân của Hướng Vũ.
Chiếc cốc súc miệng — là món đồ chúng tôi tự làm vào năm kết hôn.
Sau khi An An ra đời, Hướng Vũ cứ khăng khăng muốn cả nhà ba người có bộ đồ sứ đồng bộ, nên lại quay lại tiệm gốm, làm thêm một cái màu xanh lá.
Chiếc khăn tắm — là quà Giáng Sinh hai năm trước.
An An còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, dù chẳng có bao nhiêu tiền tiêu vặt vẫn năn nỉ cô giúp việc dẫn đi siêu thị, mua ba chiếc khăn thêu hình hoạt hình.
Lúc nhận được quà, cả tôi và Hướng Vũ đều sửng sốt.
Sau đó ba người nằm dài trên thảm, ôm nhau cười đùa cả buổi.
Đó là mùa Giáng Sinh cuối cùng mà cả nhà chúng tôi bên nhau.
Sau đó không lâu, người bạn thân của Hướng Vũ — Trần Hạo — bị tai nạn xe qua đời. Trước khi mất, tin nhắn cuối cùng anh ấy gửi cho Hướng Vũ là:
“Hướng Tử, anh đi rồi. Dương Dương còn nhỏ, anh sợ con bị bắt nạt. Làm ơn chăm sóc mẹ con họ giúp anh. Kiếp sau, mình lại làm anh em.”
Lúc nhận được tin nhắn, Hướng Vũ đang ở bên tôi và An An, cùng nhau ngắm pháo hoa ở bãi biển.
Vừa đọc xong, mắt anh đỏ hoe. Anh bỏ mặc tôi và con, lập tức đặt chuyến bay sớm nhất rồi rời đi.
Tôi không trách anh. Tôi thương anh.
Dù anh quên mất từ bãi biển về thành phố còn hơn mười hai cây số.
Dù anh quên ở đó không bắt được taxi, ven đường cũng chẳng có ai.
Tôi vẫn không trách anh.
Tôi chỉ cởi áo khoác ngoài, ôm chặt An An trong lòng, từng bước một đi bộ về nhà.
Nửa tháng sau, Hướng Vũ quay về.
Đi cùng là một người phụ nữ xa lạ và một cậu bé gần bằng tuổi con trai tôi.
Anh nói đó là vợ con của Trần Hạo để lại.
Anh nói anh đã hứa với anh em, phải chăm sóc mẹ con họ chu đáo.
Anh còn nói, cậu bé tên là Dương Dương, rất tội nghiệp, mong tôi đừng để bụng.
Lúc đầu, quả thật tôi không để bụng.
Tôi hiểu Hướng Vũ là người trọng tình nghĩa.
Giống như hồi chúng tôi mới yêu nhau, bệnh viện chẩn đoán nhầm, bảo tôi bị ung thư phổi.
Tôi không muốn liên lụy anh, nên đã chủ động chia tay.
Hướng Vũ không chấp nhận.
Dù tôi mắng anh dai dẳng, mắng anh mặt dày, anh vẫn ba lần một ngày đứng chờ dưới ký túc xá của tôi.
Anh nói, anh yêu tôi.
Rất yêu, rất rất yêu.
Cho dù tôi có mắc ung thư phổi, trở nên xấu xí, tiều tụy, anh ấy cũng không để tâm.
Anh ấy nói, chỉ cần là tôi — là người anh yêu.
Yêu nhiều hơn bất kỳ ai.
Sau đó tái khám, bệnh viện phát hiện nhầm lẫn. Tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
Bạn cùng phòng của Hướng Vũ kể với tôi: Ngày có kết quả khám, anh đã vay tiền gia đình, còn bán hết tất cả mô hình và đồ chơi điện tử mà anh dành dụm suốt bao năm qua.
Bạn anh hỏi có điên không, mới yêu chưa được hai tháng mà làm như vậy, có đáng không?
Nhưng Hướng Vũ nói: “Là Tang Tang, thì đáng.”
Câu nói đó, tôi đã nhớ suốt mười năm.
Lúc tốt nghiệp, vì yêu xa mà định chia tay.
Lúc mang thai, bị hormone hành hạ đến sống dở chết dở.
Lúc sinh non, máu chảy ồ ạt trên bàn mổ…
Mỗi lần cảm thấy mình không thể tiếp tục nữa, tôi đều nhớ đến câu nói đó.
Tôi tự nhủ: Không sao.
Cố thêm chút nữa.
Hướng Vũ yêu mình như vậy, chẳng lẽ mình nỡ buông tay?
Nhưng giờ đây, tôi nhẩm lại câu nói từng khiến tim mình rung động suốt mười năm qua trong miệng chỉ còn lại vị đắng.
“Hướng Vũ.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt ngập nước.
“Tôi thật sự… không gắng nổi nữa rồi.”
“Chúng ta chia tay trong êm đẹp… được không?”