Chương 5 - Lời Hứa Cuối Cùng
6
Tối hôm đó, tôi gọi thợ đến thay toàn bộ khóa nhà. Sau đó thu dọn hết hành lý của Hướng Vũ, ném ra ngoài sân.
An An đứng bên, lặng lẽ nhìn, không nói một lời.
Cho đến khi luật sư vội vàng đến nơi, rút trong cặp ra bản thảo đơn ly hôn:
“Chị Lâm đây là hợp đồng ly hôn tôi soạn theo yêu cầu của chị.”
Tôi lướt mắt qua xác nhận không có gì sai, liền cầm bút chuẩn bị ký tên.
Ngay khi nét bút vừa đặt xuống, An An như chợt bừng tỉnh, ôm lấy hộp quà, chạy đến chắn trước mặt tôi:
“Mẹ, đợi một chút.” “Mình cùng mở quà của ba trước được không? Ba còn cơ hội cuối mà.”
“Mẹ cho con chết tâm một lần… được không?”
An An van xin, cười mà còn thảm hơn cả khóc.
Tôi biết, thằng bé… vẫn chưa thể dứt ra được.
Tôi xoa đầu con, không nói gì, chỉ im lặng đưa kéo cho thằng bé.
Lúc thu dọn đồ, tôi đã để ý: chiếc hộp quá nhẹ, không thể nào là bộ Lego mà An An mong chờ.
Nhưng con nói đúng: nếu đã quyết định rời đi, thì đừng để lại tiếc nuối.
Kéo rạch lớp giấy bọc, lộ ra một chiếc hộp in hình Lego Transformers.
Mắt con trai sáng lên, đôi tay run rẩy mở hộp, môi vừa hé cười thì…
nụ cười đông cứng lại trên khuôn mặt.
“Sao… lại trống rỗng?”
Thằng bé không tin vào mắt mình, cắt toạc hết phần còn lại của hộp — bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có một mẩu giấy rách từ đâu đó được nhét vào:
“Đồ chơi của anh Dương Dương chán rồi. Ba đưa cho con chơi vài ngày trước, sau sẽ bù lại cho con sau nhé.”Tách.
Một giọt nước mắt rơi xuống mảnh giấy.
Cơ hội cuối cùng, đã không còn.
An An lặng lẽ thả tờ giấy xuống đất, đưa bút cho tôi:
“Mẹ, ký đi.”
“Ký gì vậy?”
Cửa bật mở. Hướng Vũ – vừa dỗ xong mẹ con Tống Thanh Hàn – tươi cười bước vào như không có chuyện gì:
“Hai mẹ con đang nói gì đó vậy?”
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, nhưng Hướng Vũ lại hoàn toàn không nhận ra.
Sau khi đưa mẹ con Tống Thanh Hàn về nhà, việc đầu tiên anh ta làm là đến tiệm bánh quen thuộc.
Anh ta mua chiếc bánh sinh nhật cuối cùng còn lại trong tiệm.
Dù rất nhỏ, chỉ ba tấc.
Dù là bánh dành cho bé gái, trên mặt còn đặt một cô búp bê Barbie lấp lánh.
Nhưng với anh ta thì sao chứ?
Anh nghĩ: chỉ là một cái bánh thôi mà.
Huống hồ, đã muộn như vậy rồi, có bánh là may lắm rồi.
An An là đứa trẻ hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không để tâm đâu.
Anh ta lúc nào cũng nghĩ như thế, nên đã quên mất chuyện sáng nay gọi điện cho tôi, chính anh là người nói đầy chắc nịch:
“An An hôm qua chưa ăn bánh mà? Anh đặt nhà hàng rồi, tối nay mình tổ chức lại sinh nhật cho con.”
Anh ta cũng quên mất trước sinh nhật, An An đã liên tục dặn dò:
“Ba ơi, con thích Transformer đó nha! Đừng mua nhầm đó!”
Anh ta quên hết.
Chỉ nhớ mỗi chuyện, sau khi cắt bánh với Dương Dương xong, bên ngoài gió lớn.
Phải nhanh chóng đưa họ về trước đã.
Tôi không biết trong đầu anh ta nghĩ gì, tôi chỉ bình thản liếc qua cái bánh màu hồng lố bịch đang nằm trong tay anh.
Rồi bật cười khinh bỉ:
“Cái đó là gì vậy? Món ngọt mua cho con gái của anh em anh à?” “Chu đáo quá nhỉ.”
Hướng Vũ sững người một lúc, rồi lập tức cau mặt tức giận: Lâm Tang! Em đang nói linh tinh cái gì vậy?”
“Hôm qua anh đã giải thích rồi mà. Anh chỉ chăm sóc mẹ con Thanh Hàn là vì tình anh em thôi. Em có thể đừng nhỏ nhen như vậy không? Đừng vì ghen tuông mà đánh mất luôn cả sự đồng cảm tối thiểu của một con người.”
Anh ta liếc thấy nước mắt chưa khô trên mặt An An, liền kết luận rằng tôi là người không ngoan, dạy hư con, khiến An An buồn.
Nên quay sang lạnh lùng cảnh cáo tôi:
“Anh không muốn nghe mấy lời kiểu đó nữa đâu, đừng để ảnh hưởng đến An An. Anh không muốn ai nghĩ rằng con anh là đứa trẻ không biết điều.”
Lại là cái kiểu này.
Tôi thật sự… không chịu nổi nữa rồi.
Tại sao con tôi phải biết điều?
Nó mới năm tuổi thôi mà.
Nó đáng lẽ ra phải được yêu thương, được nuông chiều như mọi đứa trẻ năm tuổi khác.
Đáng lẽ, vào ngày sinh nhật của mình, nó phải có chiếc bánh thuộc về riêng nó, có món quà riêng, có tiếng cười, nước mắt…
Chứ không phải cố nặn ra một nụ cười giả tạo, nói cái gì mà “không sao đâu”, dù đã bị ba mình tổn thương hết lần này đến lần khác.
An An của tôi… không đáng phải chịu như vậy.
Mắt tôi mờ đi, như có một lớp sương trắng phủ trước mặt.
Tôi ngẩng đầu, cố hít thở thật sâu để không bật khóc trước mặt Hướng Vũ.
Nhưng ký ức lại tự động ùa về — lúc An An mới chào đời.
Con bị sinh non, khi ra đời còn nhỏ hơn cả một bàn tay của Hướng Vũ.
Nặng chỉ 1.1 kg.
Tất cả mọi người đều cho rằng An An sẽ không sống nổi.
Khuyên tôi và Hướng Vũ nên chuẩn bị tinh thần, sau này còn có thể sinh thêm.
Nhưng tôi không tin.
Hướng Vũ cũng không tin.
Trong suốt 51 ngày con nằm trong lồng kính, chúng tôi mỗi ngày đều dựa vào cửa kính, trơ mắt nhìn con từng chút một – từ khi phải đặt ống thở, đến khi có thể chuyển sang thở oxy mũi; từ lúc mỗi lần bú chỉ uống được 1ml sữa, đến khi có thể uống được gần nửa bình, rồi bú được cả sữa mẹ.
Năm năm trôi qua An An của tôi giờ đã khỏe mạnh, chẳng khác gì những đứa trẻ khác.
Không ai biết tôi và Hướng Vũ đã cố gắng đến mức nào trong suốt quãng thời gian đó.
Tôi từng nghĩ, anh ấy cũng yêu con như tôi vậy.
Rất yêu, rất thương.
Nhưng giờ đây, tôi không chắc nữa.