Chương 4 - Lời Hứa Chưa Trở Lại

10

Câu nói của tôi khiến Bùi Giác tức tối suốt mấy ngày liền, có điều cũng không sao, dù gì thì bộ phim này cũng sắp đóng máy rồi.

Nhưng ngay trước khi đóng máy vài ngày, đã xảy ra một tai nạn không nhỏ.

Trong một cảnh quay trên thuyền, gió lớn. Nhân viên thu âm đi vệ sinh, tôi tạm thời thay anh ấy đứng ở mép boong tàu, cầm chiếc micro dài hơn cả người mình.

Tôi cảm thấy bản thân có chút đứng không vững, người cứ chao đảo qua lại không thể giữ được thăng bằng. Sau đó, một cơn gió mạnh đột ngột ập tới, tôi không đứng vững và bị rơi xuống nước. Dưới đó là hồ nước khá sâu, mà tôi thì lại không biết bơi.

Trong lúc hỗn loạn, tôi nghe thấy một tiếng hét lớn.

“Tuế Tuế!”

Bùi Giác lao thẳng xuống nước.

Anh ôm chặt tôi vào lòng rồi kéo tôi lên bờ. Sức mạnh của cái ôm đó như thể không bao giờ muốn buông tay ra nữa vậy. Sau đó, tôi đã bất tỉnh rồi nên không còn nhớ gì nữa.


Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ, trên đầu giường có một mẩu giấy viết tay:

“Đây là nhà anh, cách nơi quay phim không xa. Anh đã xin nghỉ phép cho em rồi, cứ nghỉ ngơi vài ngày. Nếu cần thay đồ, trong phòng thay đồ có sẵn, anh vừa nhờ người mua quần áo nữ cho em.”

Chữ viết rõ ràng là của Bùi Giác.

Nhiều diễn viên có nhà ở gần khu quay phim, và Bùi Giác cũng không ngoại lệ. Trước đây, tôi từng đọc ở đâu đó một tin đồn nói rằng anh ấy hầu hết thời gian đều ở đây.

Căn nhà rất sạch sẽ. Khi tôi bước vào phòng thay đồ, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một cây dù hoa cũ kỹ. Chính là cây dù tôi đã che cho Bùi Giác nhiều năm trước.

Chiếc dù đã rất cũ, chất lượng cũng không tốt, nhưng lại được đặt ngay chính giữa phòng thay đồ.

Tôi bất chợt nhớ lại những ngày mưa tầm tã ấy, tôi đã dùng cây dù này để che đi gió bão rơi xuống người anh. Bùi Giác khi đó luôn cố đuổi tôi đi. Tôi cũng không biết lúc đó mình lấy đâu ra dũng khí mà lại dám kéo áo ngoài của anh ra để kiểm tra vết thương.

“Em thật là—” Anh định nói một câu thô lỗ, nhưng rồi kìm lại.

“Không sao, không cần đến bệnh viện.”

Tôi nhét chiếc dù vào tay anh:

“Anh đợi ở đây, em đi mua thuốc, sẽ quay lại ngay.”

“Cút mau!”

Anh bực bội vô cùng.

Mười phút sau, tôi quay lại, trong tay còn cầm theo thuốc và cả đồ ăn. Cơn mưa lớn đã làm tôi ướt như chuột lột.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi mà không nói hay đuổi tôi đi nữa.

Từ hôm đó, Bùi Giác không còn nói lời thô tục với tôi nữa. Sau này tôi mới biết, thực ra hôm đó anh rất ngạc nhiên. Chưa từng có ai trong cuộc đời anh, rời đi rồi lại quay trở về.

Tôi là người đầu tiên.


Hồi ức kết thúc. Tôi tìm thấy bộ quần áo nữ, chậm rãi thay đồ. Tôi còn chưa mặc xong áo thì cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra.

Tôi và Bùi Giác chạm mắt nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng lúng túng…

11

Bùi Giác vội vàng lùi ra ngoài. Đợi đến khi tôi thay đồ xong, anh ấy liền nói với vẻ lo lắng:

“Em không gây ra tiếng động gì cả, tôi cứ tưởng em lại đi mất rồi!”

Tôi: “Làm gì mà dữ thế!”

Bùi Giác sững lại một chút, cơn giận cũng ngay lập tức tan biến. Trước đây câu này rất hiệu nghiệm. Chỉ cần mỗi lần Bùi Giác nổi nóng, tôi sẽ hỏi một câu nhẹ nhàng “Làm gì mà dữ thế”, anh liền hạ giọng ngay.

Không ngờ, đến bây giờ vẫn còn tác dụng.

Tôi tiếp tục nói:

“Tôi còn chưa trách anh đấy, vào phòng thay đồ mà không biết gõ cửa sao?”

“Anh đâu có biết em ở trong đó!”

Mặt anh đỏ lên:

“Anh chẳng thấy gì cả, thật mà! Nếu em không vui, anh có thể xin lỗi, xin lỗi em.”

“…”

Trước đây tôi đã nhận ra, dù Bùi Giác có giống như một con chó điên, nhưng trong một số chuyện, anh lại rất ngây thơ.

“Không sao.”

Tôi mệt mỏi vô cùng nên vô tình buột miệng:

“Cũng đâu phải chưa từng thấy.”

Nói xong, tôi cảm thấy câu này không hợp lắm. Quả nhiên, Bùi Giác mím môi, mặt đỏ bừng từ cổ đến tai.

Tôi liền chuyển đề tài:

“Hôm nay anh không có cảnh quay sao?”

“Quay xong rồi, tôi đi nấu cháo, lát nữa em nhớ uống thuốc.”

Do bị rơi xuống nước nên tôi có chút cảm lạnh. Khi Bùi Giác mang cháo đến, anh còn mặc tạp dề. Tôi không kiềm được mà nhìn anh kỹ hơn một chút.

“Con chó dữ đeo tạp dề, trông cũng ra dáng bà nội trợ đảm đang.”

“Em nói gì?”

“Tôi nói, cảm ơn anh.”

Mắt Bùi Giác sáng lên, trông như một chú chó con được khen ngợi. Nhưng giọng điệu vẫn còn hơi khó chịu:

“Ăn hết đi, không được lãng phí. Em còn muốn ăn gì không? Tôi có thể miễn cưỡng nấu thêm cho em.”

“Không cần phiền anh, anh cứ làm việc của mình đi.”

“Sáng mai không có cảnh của tôi, tối nay tôi không về đoàn phim, có thời gian chuẩn bị thức ăn.”

Tôi ngập ngừng:

“Vậy anh định ngủ ở đây?”

“Ừ.”

“…Tôi sẽ chuyển sang phòng bên.”

“Phòng bên không có chăn gối, em đang ốm thì cứ nằm yên trên giường, đừng làm khổ mình.”

Bùi Giác chỉ xuống sàn nhà.

“Như lúc trước, tôi sẽ ngủ dưới đất.”

12

Nửa đêm, tôi lại lên cơn sốt cao. Bùi Giác gần như không ngủ, cứ cách một lúc lại thay khăn cho tôi.

Người tôi bị sốt đến mức mê man, khó tránh khỏi những ảo giác. Trong cơn mơ hồ, tôi cứ tưởng mình đã quay về căn phòng nhỏ dưới tầng hầm đó. Bùi Giác nằm ngủ trên sàn, như để tránh hiểu lầm mà nằm cách tôi cả mấy mét.

Giữa chúng tôi là một cái bàn, tôi nhìn sang, chỉ có thể thấy lưng anh.

Có lần, Bùi Giác bị ốm nhưng cố gắng chịu đựng mà không nói ra. Nửa đêm, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền dậy kiểm tra trán anh ấy.

Rất nóng, nóng muốn phỏng tay luôn vậy.

Tôi chạy lên tầng tìm thuốc hạ sốt, rồi liên tục dùng khăn lau mặt cho anh. Bùi Giác vươn tay ra, đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, như sợ tôi sẽ rời đi. Mãi cho đến khi anh ngủ say thì mới chịu buông tay.

Đó là lần gần gũi nhất giữa tôi và anh trước khi tốt nghiệp.

Phần lớn thời gian, chúng tôi như người xa lạ, đi ngang qua nhau ở trường cũng chẳng ai để ý.


Tôi mơ màng suốt cả đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bùi Giác đã không còn ở đây. Anh bị gọi đi quay bổ sung, nhưng trên bàn đã bày sẵn món ăn anh làm. Ở chính giữa còn có một gói sô cô la, là loại đắt tiền nhất.

Khi đang ăn dở bữa sáng thì có người bước vào.

Tôi cứ tưởng Bùi Giác đã quay về. Nhưng đó lại là một người đàn ông lạ mặt. Tôi nhớ ra anh ta là quản lý của Bùi Giác, cũng là bạn thân của anh.

Quản lý ngẩn người nhìn tôi hồi lâu rồi mới thốt lên:

“Trời ạ, Bùi Giác biết giấu phụ nữ rồi cơ đấy.”

13

Tôi giải thích đủ kiểu rằng mình chỉ là phó đạo diễn của đoàn phim. Quản lý hỏi tôi tên gì.

Tôi nói:

“Anh cứ gọi tôi là Tuế Tuế.”

Anh ta giật mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

“Tuế Tuế? Cô chính là Tuế Tuế!”

“Sao thế?”

Anh ta nhìn tôi như vừa hiểu ra điều gì:

“Cô chính là Tuế Tuế à!”

Thấy tôi ngơ ngác, anh ấy tiếp lời:

“Bùi Giác trước đây đã điên cuồng đi tìm cô.”

Tôi: …

“Tìm không thấy cô, anh ấy tự buông thả bản thân, không ăn không ngủ, cả người suy sụp đến mức tận cùng, thật là…”

Quản lý cười thân thiện:

“Giờ thì tốt rồi, anh ấy đã tìm thấy cô, có thể yên tâm rồi. Bảy năm trời, cuối cùng cũng không cần phải tự hành hạ mình nữa.”

“Anh nói đùa rồi.”

Tôi nói:

“Tôi chỉ hẹn hò với anh ấy có ba tháng, làm gì có chuyện khó quên đến vậy.”

“Sao lại không chứ? Cô không biết Bùi Giác trở thành ngôi sao cũng là vì cô à?”

Tôi sững người.

“Vì chuyện của bố mẹ anh ấy, từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn ghét nghề diễn viên. Trước đây, gia đình từng muốn anh ấy ra mắt từ khi còn nhỏ, nhưng anh ấy đều từ chối. Nhưng sau khi chia tay cô, đột nhiên anh ta lại quyết định làm diễn viên.”

“Nói là vì cô thích phim ảnh, làm ngôi sao thì có thể đứng ở nơi sáng nhất, cao nhất, để cô có thể nhìn thấy…”

Đúng là có chuyện như vậy thật. Đã từng có một đêm, tôi không ngủ được, liền bắt chuyện với Bùi Giác.

“Bùi bạn học, anh ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Hôm nay em vừa xem một bộ phim, Kỳ nghỉ ở Rome, hay lắm.”

“Không hứng thú.”

“Em thích phim ảnh, nếu sau này em cũng có thể làm phim thì tốt quá, nhưng làm phim chắc tốn tiền lắm nhỉ? Em không có tiền.”

“Không tốn, cứ làm đi.”

Lúc đó, tôi nghĩ anh ấy chẳng hiểu gì cả, lại còn mơ mộng viển vông, nên không nói gì thêm. Hóa ra, anh ấy đều nhớ.

Người quản lý thở dài cảm thán:

“Cô chỉ mất ba tháng mà khiến cậu ấy nhớ nhung cả đời.”

Đến chiều hôm đó thì Bùi Giác trở về. Anh hỏi quản lý:

“Anh đến đây làm gì?”

“Cậu sắp đóng máy rồi, tôi đến dọn dẹp một chút chứ sao.”

“Không cần, anh đi đi. Còn nữa, tôi muốn nghỉ một thời gian, đừng sắp xếp lịch trình gì.”

“Chậc chậc, gặp sắc quên bạn, nhớ lại lúc trước tìm không thấy cô ấy, cậu khóc lóc nức nở trước mặt tôi…”

Bùi Giác cắt ngang:

“Đừng nói mấy chuyện đó trước mặt bạn gái tôi.”

Tôi sửa lại: “Là bạn gái cũ.”

“Em chưa từng nói chia tay trực tiếp với anh, nên chưa tính là chia tay.”

“Em đã viết thư rồi.”

“Chỉ là một lá thư thôi, anh đọc xong liền vứt đi, ai biết có phải em tự viết không.”

Quản lý thấy vậy thì lén chuồn mất.

Tôi nói:

“Bùi Giác, đọc lá thư đó anh không thấy giận sao? Em nói muốn moi chuyện gia đình anh…”

Bùi Giác cười:

“Em đâu có gan đó. Hơn nữa, có moi hay không, anh tự xem tin tức chẳng lẽ không biết?”

Tôi lặng người không đáp thì Bùi Giác đã đi rửa trái cây.

Tôi lại tiếp tục:

“Chia tay chỉ cần một người đồng ý thôi. Bất kể anh có chấp nhận hay không, chúng ta đã chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.”

Anh bỗng khựng lại:

“Vậy thì anh sẽ theo đuổi lại từ đầu.”

“Vô ích thôi, Bùi Giác.”

“Em có phải đang giận anh không?”

Anh bực dọc châm một điếu thuốc, nhưng nhìn tôi một cái rồi lại dập tắt.

“Vì anh đã lừa em, không nói cho em biết về gia đình mình? Hay vì… vì Tô Châu Nhiên, anh đã không kịp thời giải thích rõ ràng?”

“Cả hai, và cũng không phải. Bùi Giác, chúng ta không cùng thế giới, đừng cố chấp nữa.”

Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Không biết bao lâu sau, đôi mắt Bùi Giác đỏ ngầu, đầy vẻ tức giận, anh nói một cách quyết liệt và cứng rắn:

“Anh cứ muốn cố chấp đấy.”