Chương 3 - Lời Hứa Chưa Trở Lại
07
Hôm sau, buổi quay phim tiếp tục. Thế nhưng không may khi nữ chính gặp sự cố phải vào viện.
Đây là một cảnh đối diễn quan trọng giữa nam và nữ chính, không thể trì hoãn. Đạo diễn rất sốt ruột, cuối cùng quyết định tìm một người đóng thế, quay trước các cảnh của Bùi Giác.
Bùi Giác muốn tự mình chọn người đóng thế.
Tôi đứng ở vòng ngoài cùng của đám đông. Ánh mắt của Bùi Giác lại rơi ngay lên người tôi.
“Chọn cô ấy.”
Tôi ngơ ngác. Đạo diễn không có ý kiến gì, thậm chí còn giục tôi nhanh chóng thay trang phục của nữ chính.
Tôi chỉ cần xuất hiện với tư cách là một cái bóng lưng mà thôi, nhưng để tránh sai sót, chuyên viên trang điểm vẫn trang điểm cho tôi.
Khi đứng trước mặt Bùi Giác, trong mắt anh ấy có một thoáng ngỡ ngàng. Còn tôi thì lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Bùi Giác hỏi: “Em rất căng thẳng à?”
“Tôi chưa từng đóng phim.”
“Em không cần diễn, chỉ cần lắng nghe là được.”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Thả lỏng đi, nếu căng thẳng, cơ thể sẽ cứng đơ, khi quay sẽ không tự nhiên.”
“Vâng.”
“Có thể hít thở sâu, điều chỉnh lại.”
“Cảm ơn Bùi lão sư.”
“Ừ, lát nữa khi máy quay hướng về phía anh, em chỉ cần nghe anh nói lời thoại là được. Còn nữa—”
Anh đột ngột ngừng lại không nói tiếp nữa.
“Còn gì nữa?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Còn nữa, sô cô la của anh đâu?”
Bùi Giác nói từng chữ một, ánh mắt bừng lên sự cuồng nhiệt, chẳng khác gì năm xưa.
Anh chậm rãi đưa tay ra.
“Tuế Tuế, bảy năm rồi, chắc em đã mua xong rồi nhỉ?”
08
Xong rồi! Bí mật bị lộ rồi!
Đó chính là phản ứng đầu tiên của tôi.
Có lẽ Bùi Giác đã nhận ra tôi từ lâu rồi. Trùng hợp thay, cảnh này cũng chính là lúc nam chính tái ngộ sau bao năm xa cách và bày tỏ tình cảm chân thành với nữ chính.
Tôi thoáng nghĩ, có lẽ đó là những lời mà anh muốn nói với tôi. Nhưng làm gì có chuyện đó chứ, vì trong thực tế, Bùi Giác chưa từng nói lời tình cảm nào với tôi…
Sau khi quay xong, đạo diễn giơ ngón tay cái lên với tôi.
“Tiểu Trình, em có khiếu diễn xuất đấy, ánh mắt vừa rồi rất đạt.”
Tôi: …
Có khi nào, cả hai chúng tôi đều đang diễn đúng bản chất của mình nên mới đạt được sự hài lòng của đạo diễn không?
Những cảnh quay tiếp theo, Bùi Giác đích danh yêu cầu tôi làm đối tác.
Tôi cảm thấy căng thẳng.
Bùi Giác liên quan đến quá nhiều lợi ích của những người trong giới, ngay cả đạo diễn cũng không dám đắc tội, giờ anh lại chỉ định tôi, chẳng phải là đang trả thù sao?
Tôi được đặc cách từ trợ lý lên làm phó đạo diễn, trở thành phó đạo diễn riêng của Bùi Giác. Mỗi ngày phải xoay quanh anh ấy suốt mười tám tiếng. Nhưng công việc của tôi không chỉ dừng lại ở vị trí phó đạo diễn.
Chẳng hạn, khi đoàn phim cần chuyển đạo cụ nặng, ngay cả nữ cũng phải góp sức, nhưng tôi vừa xắn tay áo lên thì Bùi Giác đã giữ tôi lại.
“Mua cho tôi ly trà sữa.”
Không chỉ trà sữa, anh còn gọi thêm rất nhiều đồ ăn vặt. Rõ ràng có thể đặt giao hàng, nhưng anh cứ muốn tôi phải tự mình đi mua. Nói đi cũng phải nói lại, đồng nghiệp ai cũng ghen tị với tôi, vì có thể được trả lương để ra ngoài dạo chơi.
Khi tôi mua đồ ăn vặt về, Bùi Giác lại không ăn.
“Không muốn ăn nữa, mang đi đi.”
Thế là, làm việc dưới quyền Bùi Giác suốt một tuần, tôi lại tăng được mấy cân. Lâu dần, ngay cả đồng nghiệp cũng thấy tò mò.
“Anh ấy có phải cố tình mua đồ ăn vặt cho cậu không?”
“Không đời nào.”
“Nhưng thật ra anh ấy rất chiều chuộng cậu đấy.”
Đồng nghiệp nói:
“Bùi Giác rất khó tính, bộ phim này công ty của anh ấy cũng đầu tư tiền, trước đây phó đạo diễn đều bị anh ấy phê bình, nhưng anh ấy chưa bao giờ quở trách cậu.”
“Không hề có chuyện đó.”
Tôi phủ nhận ngay. Anh ấy không làm khó tôi thì đã là tốt lắm rồi.
Những lời đồn đại trong đoàn phim cuối cùng cũng lọt vào tai Tô Châu Nhiên. Cô ta vội vã đến tìm tôi.
“Cô chính là trợ lý mới của anh Bùi?”
Tôi không nhịn được phải sửa lại:
“Là phó đạo diễn.”
“Trẻ như vậy, liệu có làm nổi không?”
“Tô Tiểu thư, xin đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.”
Tô Châu Nhiên bĩu môi, nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu.
“Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải?”
09
“Có thể cô nhận nhầm người rồi.”
Tôi không hứng thú trò chuyện với tiểu thư nhà giàu nên quay đầu tiếp tục sắp xếp kế hoạch công việc.
Tô Châu Nhiên hừ một tiếng:
“Mấy loại người trong đoàn phim như cô, tôi gặp nhiều rồi.”
Tôi: “?”
“Đừng tưởng anh Bùi trọng dụng cô thì cô sẽ có cơ hội thăng tiến. Tôi khuyên cô nên tự biết thân biết phận, nếu không đến lúc đau lòng cũng chẳng kịp.”
“Cô đang nói gì vậy?”
“Cô trông hơi giống bạn gái cũ của anh Bùi.”
Tô Châu Nhiên nói xong câu đó, chờ đợi phản ứng của tôi. Cô ta nghĩ tôi sẽ sốc và đau lòng khi biết mình chỉ là “thế thân.” Nhưng tôi lại nhìn cô ta với vẻ bối rối:
“Vậy thì sao?”
“Anh ấy trọng dụng cô chỉ vì xem cô là người thay thế, chứ không phải vì đánh giá cao cô đâu! Anh Bùi căm ghét người đó, cô cũng đừng tự mãn quá!”
Tôi đặt công việc xuống, mỉm cười nhìn cô ta.
“Nếu đã căm ghét, sao lại còn tìm thế thân? Nghe có vẻ mâu thuẫn đấy, Tô tiểu thư.”
Tô Châu Nhiên không biết trả lời thế nào nên tức đến mức dậm chân bỏ đi.
Sau khi cô ta rời đi, lòng tôi vẫn không yên.
Bùi Giác căm ghét tôi sao? Đúng là như vậy, hoặc nên là như vậy.
Buổi tối, Bùi Giác đột nhiên nhắn tin bảo tôi mang thuốc cho anh.
Theo nguyên tắc không thể đắc tội với nam chính, tôi mua thuốc rồi mang đến. Tôi nghĩ anh ấy chỉ muốn hành tôi một chút thôi. Nhưng hóa ra anh ấy thật sự bị bệnh, mồ hôi chảy thành giọt lớn trên trán.
“Anh bị sao vậy?” Tôi hỏi.
“Đau dạ dày.”
“Trợ lý của anh đâu?”
“Đi ra trung tâm thành phố rồi, không kịp quay lại.”
Lạ thật, trước đây Bùi Giác đâu có bệnh dạ dày. Tôi hỏi:
“Sao dạ dày của anh lại như vậy?”
“Năm đó tập trung ôn thi lại nên không ăn uống đàng hoàng.”
“Sao lại không ăn cơm?”
“Không có ai để phần.” Anh khẽ khép mắt lại, không nhìn tôi.
Điều này khiến tôi nhớ lại ngày trước. Khi Bùi Giác đến ngủ nhờ, tôi luôn để dành cho anh ấy một ít cơm. Đợi tôi làm xong bài tập, quay ra xem thì anh ấy đã ăn sạch không còn gì.
“Thế còn căn tin?”
“Khó ăn.”
Ừm, đúng là tính cách cứng đầu của anh ấy.
Tôi thấy trên bàn có một bàn đầy thức ăn, vẫn còn đang bốc hơi nóng. Bùi Giác nói:
“Vừa mới mang đến, nhưng đau dạ dày nên không ăn được.”
“Phí thật.”
Ngày nào cũng ăn cơm hộp của đoàn phim, tôi sắp thèm đến chết rồi.
“Em ăn đi.”
Anh nói có vẻ như rất tùy ý:
“Để cũng lãng phí, không ăn thì đổ bỏ đi.”
Tôi bẻ đôi đôi đũa dùng một lần ra rồi ngồi xuống cạnh bàn.
Tôi ăn rất lặng lẽ, trong phòng cũng rất yên tĩnh. Tôi tưởng rằng Bùi Giác đã ngủ rồi, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện anh đang nhìn tôi, khóe miệng còn thoáng một nụ cười.
Nhưng ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nụ cười ấy liền biến mất. Anh trở lại với dáng vẻ như cả thế giới này nợ anh.
Hừ, vẫn là một con chó dữ thích nhăm nhe người khác. Chẳng thay đổi chút nào!
Tôi thầm nói trong lòng.
Chúng tôi tiếp tục im lặng như thường lệ, không ai nói gì thêm. Cho đến khi tôi chuẩn bị rời đi, Bùi Giác mới lên tiếng.
“Tuế Tuế, anh và Tô Châu Nhiên không có bất kỳ mối quan hệ gì. Trước đây không, bây giờ không, và sau này cũng sẽ không.”
“Ồ,”
Tôi lễ phép gật đầu:
“Nhưng Bùi lão sư, em không còn để ý nữa rồi.”