Chương 8 - Livestream xem bói: Âm miếu bái quỷ

Tôi vẫn không hiểu nổi.

Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy một túi nhựa màu trắng gạo to tướng bên cạnh cửa phòng 1403 đối diện ———

Là đồ tôi đặt.

"Tôi thấy đồ rồi, bây giờ qua lấy."

Tôi nuốt nước bọt, khẽ giơ điện thoại lên.

Vừa như nói với khán giả, vừa như tự trấn an bản thân.

Nhưng ngay sau đó, nhìn những dòng bình luận đang trôi qua, tôi sững người tại chỗ.

Mồ hôi lạnh, trong nháy mắt thấm đẫm lưng tôi.

【Đường Đường, cửa phòng sau lưng cô biến mất rồi!】

【1404 thật sự không còn nữa? Trời ơi! Tôi đang nằm mơ sao?】

【Vân Sơn Đạo Nhân xin lỗi, tôi thừa nhận lúc nãy giọng tôi hơi to...】

【Ai hiểu cho tôi, tôi đang ngồi bồn cầu! Sợ đến mức đứt cả phân.】

Tôi cứng người quay lại.

Nhìn thấy một bức tường phẳng lì.

1404, thật sự biến mất rồi.

Hành lang dường như càng lạnh hơn.

Tôi có thể cảm nhận được bộ não đang điên cuồng ra lệnh:

Chạy!

Mau rời khỏi đây!

Nhưng hai chân lại không nghe lời.

Điều duy nhất tôi có thể làm, là cầu cứu Vân Sơn Đạo Nhân ở đầu bên kia màn hình.

"Vân Sơn Đạo Nhân, cô còn đó không?"

Nhưng mặc cho tôi kêu gào thế nào, Vân Sơn Đạo Nhân cũng không bình luận thêm một câu nào nữa.

Sau màn vừa rồi, lượng người xem livestream của tôi tăng vọt.

Bình luận trên màn hình lướt qua vun vút.

【Được đề xuất trên trang chủ, đây là livestream gì vậy? Đang diễn kịch à? Nữ chính diễn cũng hay đấy!】

【Lên cả đề xuất rồi? Xem ra chủ phòng câu fame thành công rồi!】

【Câu fame cái gì! Không thấy Đường Đường sợ đến mức nào sao?】

【Đã báo cảnh sát rồi, mong chủ phòng cố gắng lên...】

【Chủ phòng thấy chưa? Đã có người báo cảnh sát rồi, đừng diễn nữa, chuyện ầm ĩ lên đối với cô không có lợi đâu, đừng chiếm dụng tài nguyên công cộng nữa được không? Thật sự khinh thường mấy loại streamer chỉ biết câu fame như các người.】

Ngay khi tôi sắp rơi vào tuyệt vọng, dòng bình luận quen thuộc đầy màu sắc xuất hiện.

【Tôi đây, cô bình tĩnh nghe tôi nói. Ban đầu tôi định để cô dùng hương dẫn đường rời khỏi khách sạn, nhưng quỷ khí xung quanh cô quá nặng, không những không thể ra ngoài, mà ở lâu còn ảnh hưởng đến thần trí, đẩy nhanh cái c.h.ế.t, bây giờ lập tức quay về phòng!】

Tôi nhìn dòng bình luận đó, như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Nhưng chưa kịp cầu cứu,

Giây tiếp theo, livestream đột nhiên bị gián đoạn.

Tôi nắm chặt điện thoại, cả người gần như sụp đổ.

Đột nhiên, một giọng nói đều đều vang lên từ phía đối diện:

"Chị, chị đang làm gì vậy?"

Tôi giật mình ngẩng đầu.

Chạm phải khuôn mặt vô cảm của em họ.