Chương 7 - Livestream xem bói: Âm miếu bái quỷ

Tôi chỉ là một người bình thường.

Trước tối nay, nếu có ai nói với tôi về chuyện âm miếu bái quỷ, tôi nhất định sẽ cười nhạo họ mê tín dị đoan.

Vậy mà bây giờ tôi lại bị bảo phải đối đầu với tà thần.

【Hương cô vừa mua không phải đã đến rồi sao? Đi lấy về đi.】

"Hả?", tôi ngẩn người.

【Cứ làm theo đi.】

Tôi nhìn bình luận của Vân Sơn Đạo Nhân, tim đập thình thịch không ngừng.

Do dự một lát, tôi cắn răng ngồi dậy khỏi giường.

Chuyện kỳ quái xảy ra tối nay đã quá nhiều rồi.

Dù sao cũng c.h.ế.t.

Chi bằng nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Đi đến cửa, tôi nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm, là em họ đang tắm.

Cô ấy tắm rất lâu, tôi không muốn làm phiền cô ấy, nhưng thực sự không đủ can đảm ra ngoài một mình.

Tôi vừa đến gần phòng tắm, một tiếng sấm sét đột nhiên xé toạc bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Tiếng "ầm ầm" vang lên bên tai tôi.

Như bị dội một gáo nước lạnh.

Những suy nghĩ hỗn loạn vì sợ hãi, lúc này trở nên rõ ràng hơn.

Tôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề—————

Chuyện đi lễ miếu, ban đầu là do em họ đề xuất.

Lúc đó cô ấy nói:

"Em nghe nói gần Nam Sơn có một ngôi miếu, đã tồn tại gần một nghìn năm rồi, ai đi lễ cũng nói rất linh nghiệm, hay là đưa bác trai, bác gái đi lễ xem sao, cũng có thể cầu bình an."

Tôi cũng là người Nam Sơn.

Bao nhiêu năm nay, em họ luôn cùng tôi bươn chải bên ngoài, số lần về quê đếm trên đầu ngón tay.

Cô ấy nghe được tin đồn từ đâu?

Sao tôi chưa từng nghe nói đến?

Trừ khi...

Cô ấy cũng là người tham gia!

Là cô ấy cùng bố mẹ, lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện!

Nhưng tại sao?

Chúng tôi không phải là bạn thân sao?

Hơn hai mươi năm qua, chúng tôi chiếm phần lớn thời gian trong cuộc đời của nhau.

Có thứ gì tốt, tôi đều nghĩ đến cô ấy đầu tiên.

Bố mẹ ruột của tôi muốn g.i.ế.t tôi để đổi lấy em trai, ngay cả cô ấy cũng nghĩ như vậy sao?

Khoảnh khắc chạm vào tay nắm cửa, tay tôi như bị điện giật rụt lại.

Tôi chìm sâu vào tuyệt vọng.

Hít sâu một hơi,

Tôi nắm chặt điện thoại đầy bình luận, bước ra khỏi phòng.

Lúc này, hầu hết bình luận đều nói tôi câu fame.

Nhưng tôi lại cảm thấy có chút may mắn—————

May mắn là lúc này ít nhất tôi không cô đơn.

May mắn là phía sau màn hình còn có Vân Sơn Đạo Nhân đang giúp đỡ tôi.

Qua khe cửa, xác nhận mẹ tôi không ở phòng khách, tôi mới cẩn thận tiến về phía cửa chính.

Tôi từ từ kéo cửa ra.

"Tzzzz."

Đèn hành lang nhấp nháy, phát ra tiếng rè rè.

Hành lang trong ảnh trông rất sáng sủa, lúc này lại vô cùng âm u.

Giây phút mở cửa, một luồng khí lạnh buốt giá len lỏi qua khe cửa, khiến tôi rùng mình.

Tôi cắn răng, kéo cửa ra hẳn.

Giữa cánh cửa màu đỏ sẫm, một tấm biển số phòng màu vàng sẫm lặng lẽ nằm yên ở đó———

【1404.】

Nhìn dãy số đó, lông mày tôi giật giật.

Trên biển số phòng rõ ràng là 1404, tại sao người giao hàng lại nói không tìm thấy?

Hay là...

Chỉ những người bị quỷ khí nhiễm mới có thể nhìn thấy 1404?