Chương 9 - Lần Tái Sinh Để Đòi Lại Cuộc Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

17

Sau khi chủ tịch thị trấn kết thúc bài phát biểu chào mừng đầy nhiệt huyết, ông mời tôi lên phát biểu.

Tôi bình thản bước lên bục sân khấu tạm, đón lấy micro từ tay nhân viên.

Khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt dưới khán đài đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi chậm rãi đưa mắt nhìn xuống, lướt qua từng khuôn mặt trong đám đông.

Ánh nhìn tôi dừng lại thoáng chốc trên gia đình bác cả — những gương mặt tràn ngập ghen tị và oán hận.

Rồi tôi lại nhìn thấy Lâm Hạo, đứng lặng trong góc, khuôn mặt trống rỗng, mệt mỏi, và vô hồn.

Ánh mắt tôi, không dừng lại ở họ dù chỉ một giây.

Bởi trong mắt tôi, họ chỉ là những bóng mờ nhạt, không liên quan, như phần nền bị mờ đi trong một bức tranh quá lớn.

Không còn hận, cũng chẳng còn oán.

Vì họ — đã không còn xứng đáng.

Trong cuộc đời tôi, họ thậm chí không đủ tư cách để hóa thành bụi.

Chính sự phớt lờ tuyệt đối, sự lạnh nhạt như gió thoảng, mới là bản án công bằng và tàn nhẫn nhất dành cho họ.

Họ tưởng tôi sẽ khoe khoang, sẽ trả thù, sẽ sỉ nhục họ trước mặt mọi người.

Nhưng tôi chẳng cần làm gì cả.

Bởi chỉ cần tôi tồn tại chỉ cần tôi đứng ở nơi họ chẳng bao giờ chạm tới, thì đó đã là câu trả lời đanh thép nhất.

Họ sống cả đời cũng không thể vươn đến được nơi tôi đang đứng.

Và đó — chính là sự trừng phạt lớn nhất cho lòng ích kỷ và nhỏ nhen của họ trong hai kiếp người.

18

“Chào mọi người, tôi là Lâm Tĩnh.”

Tôi cất lời, giọng nói qua micro vang vọng khắp quảng trường, rõ ràng, trầm ổn, và đầy tự tin.

“Tôi rất vui, vì hôm nay có thể trở lại mảnh đất đã nuôi dưỡng mình.”

“Hôm nay, tôi không muốn nói về sự thành công của bản thân. Tôi chỉ muốn chia sẻ đôi điều nhỏ về chính mình.”

“Tôi luôn tin rằng số phận nằm trong tay chính ta. Xuất thân không thể quyết định điểm đến — chỉ có bản thân mới làm được điều đó.”

“Chúng ta không thể chọn nơi bắt đầu, nhưng chúng ta có thể chọn con đường mình đi, chọn người mình muốn trở thành.”

“Chọn dựa dẫm vào người khác, hay tự mình vươn lên? Chọn sống mãi trong quá khứ, hay mở ra tương lai của chính mình?”

“Tôi đã chọn — con đường thứ hai.”

“Hôm nay, tôi và đội ngũ của mình trở về đây, không chỉ để đầu tư, mà là để báo đáp. Tôi hy vọng sẽ có nhiều người trẻ hơn nữa, có thể nhờ chính nỗ lực của mình, thay đổi số phận, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.”

Lời tôi nói, không hào hùng, nhưng chứa đựng một sức mạnh âm thầm và kiên định.

Dưới sân, vang lên tiếng vỗ tay như sấm dội.

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của những người trẻ — là ánh sáng của niềm tin và khát vọng.

Trong tràng pháo tay ấy, tôi nhìn lại một lần nữa.

Bác cả và bác gái — đã cúi gằm mặt, lặng lẽ rút về phía cuối đám đông.

Còn Lâm Hạo, vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.

Chỉ là, trong đôi mắt vốn đục ngầu và vô hồn ấy, dường như có thứ gì đó vỡ tan.

Hai hàng lệ đục ngầu, lặng lẽ trượt xuống khuôn mặt khô cằn.

Là hối hận ư?

Có lẽ vậy.

Nhưng giờ đây, điều đó đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi đặt micro xuống, bước về phía Chu Việt.

Anh nắm lấy tay tôi thật chặt.

Ánh nắng chan hòa, gió nhẹ lay động.

Và tôi biết — cuộc đời của mình, đến giờ mới thật sự bắt đầu.

(hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)