Chương 7 - Làm Sao So Được Với Con Nhà Người Ta

37

Tôi hất tay anh ấy ra.

Đáng lẽ không nên đặt kỳ vọng vào anh ta.

Lâm Du chỉ bật cười, rồi gọi một cậu bé bán bóng bay, mua hết tất cả số bóng cậu bé đang cầm.

Nhét hết vào tay tôi.

“Tôi nghe người ta nói, thả bóng bay lên trời, phiền não cũng sẽ bay đi theo.”

Dưới ánh đèn rực rỡ, ánh mắt anh ta dịu dàng đến mức khiến lòng tôi rung động.

“Lộ Lộ, tôi hy vọng sau này cậu sẽ không bao giờ buồn nữa.”

Những quả bóng đủ màu sắc lơ lửng trên đầu tôi, chập chờn trong gió.

Hốc mắt tôi nóng lên.

Anh ta nắm lấy tay tôi qua lớp găng, chậm rãi dìu tôi buông tay.

Những quả bóng bay đủ màu sắc dần bay lên trời.

Trên quảng trường, đám đông xôn xao, reo hò, ồn ào náo nhiệt…

Đây chính là hơi thở của cuộc sống.

Lâm Du đột nhiên hỏi tôi:

“Thế giới này vẫn rất đẹp, đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Những điều tốt đẹp cần phải chủ động tìm kiếm, chứ không phải đứng yên chờ nó tự rơi xuống từ trên trời…

“Nhưng không sao cả, Lộ Lộ, tôi sẽ chủ động mang tất cả những điều đẹp đẽ nhất đến trước mặt cậu.”

Nói rồi, anh ta lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương.

Rất lớn, rất sáng, dưới ánh đèn chiếu vào lấp lánh một thứ ánh sáng tinh tế và khiêm nhường.

Anh ta đặt chiếc nhẫn vào túi áo tôi, ngăn lại động tác định lấy ra của tôi.

“Xem như một món quà kỷ niệm đi.”

Anh ta nói:

“Lộ Lộ, tôi tin rằng, đây sẽ không phải là điểm kết thúc của chúng ta.

“Hãy chăm sóc tốt cho con mèo của tôi, đừng để đến khi tôi quay lại thì nó đã biến mất.”

Anh ta nói:

“Giang Lộ, đợi tôi trở về.”

38

Tôi thực ra không hiểu lắm việc đợi anh ta về sẽ thay đổi được điều gì.

Nhưng cũng chẳng sao cả.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, chờ đợi cũng chỉ là một cái cớ để mong ngóng điều gì đó mà thôi.

Về đến nhà, nhìn thấy vỏ hạt dưa vương vãi trên bàn trà, một quả cam đang gọt dở, thức ăn cho mèo rơi lộn xộn trên sàn nhà, một đống búp bê Barbie chất đầy góc tường…

Còn cả con mèo đang nằm vắt vẻo trên đống búp bê mà ngáp dài…

Lộn xộn, bừa bãi, nhưng có vẻ đây mới là cuộc sống.

So với căn nhà gọn gàng chỉn chu nhưng vô hồn trước đây, giờ nó trở nên ấm áp hơn nhiều.

Việc tạo dựng một mối quan hệ thân thiết, thực ra cũng không tệ như tôi từng nghĩ.

Tôi cũng chẳng buồn dọn dẹp nữa.

Sống quen thoải mái rồi, khó mà quay về kiểu sống khắc khổ.

Chỉ nghĩ đến việc sau này lại phải quay về cuộc sống đơn độc như trước kia, tôi bỗng cảm thấy không quen.

Tôi bước tới, xoa đầu con mèo:

“Tôi mua thêm một con chó to về làm bạn với mày, thế nào?”

Một con chó thật to, to bằng cả người luôn.

Con mèo nhe răng, nhăn mặt từ chối.

Tôi bật cười:

“Yên tâm, tôi cũng không mua nổi đâu. Chó to đắt lắm.”

Nói xong, tôi khẽ thở dài.

39

Sau khi đi làm lại, cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường.

Nhưng vẫn có chút thay đổi.

Tôi không còn từ chối những buổi tụ tập với đồng nghiệp nữa.

Dù có những người tính cách kỳ quặc, tôi cũng vui vẻ tham gia, coi như trải nghiệm sự đa dạng của giống loài con người.

Nửa đêm có mơ thấy quá khứ, tôi cũng không còn ôm gối khóc hay đứng bên cửa sổ ngắm sao cả đêm nữa.

Tôi nói với bản thân mình:

“Tôi có thể đánh bại các người, tôi sẽ không thua lũ thần kinh đó.”

Sau đó, tôi nhắm mắt ngủ tiếp.

Cho đến một ngày, trong mơ, khi bố mẹ lại một lần nữa mắng tôi, tôi bật dậy, lật cả bàn ăn, cầm dao chặt thịt rượt họ chạy hai dặm…

SƯỚNG!

Cảm giác phản kháng phấn khích đến mức cả da đầu cũng run lên!

Tôi vứt dao, ngửa mặt lên trời hét lớn…

Rồi tỉnh dậy.

Vừa tỉnh đã không nhịn được mà bật cười.

Vào phòng tắm rửa mặt, tôi vỗ nhẹ vào hai má mình.

“Tuyệt vời!”

Tôi tự khen mình:

“Cuối cùng cũng có chút tiến bộ rồi.”

Mọi thứ đang dần tốt lên.

Lúc này tôi mới chậm chạp nhận ra:

Lâm Du chưa từng giảng đạo, nhưng bằng cách nào đó, anh ta đã âm thầm nâng đỡ trạng thái tinh thần của tôi lên.

Tôi nghĩ rất lâu, vẫn không hiểu quá trình này diễn ra như thế nào, cuối cùng đành từ bỏ.

“Mình không cần phải so sánh với thiên tài.”

Tôi tự an ủi: “Mình đã rất tuyệt rồi, mình là giỏi nhất.”

Tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt đẹp.

Cho đến một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ dì.

Bà khóc lóc nói với tôi:

Mẹ tôi tự tử rồi.

40

Buổi chiều muộn, tôi ngồi một mình bên bờ sông.

Gió lùa qua, tóc quất vào má, rát buốt.

Dì tôi vẫn đang khóc trong điện thoại:

“Lộ Lộ, con là con gái duy nhất của mẹ con. Từ nhỏ đến lớn, bà ấy chưa từng để con thiếu thốn gì…

“Bây giờ bà ấy sắp không qua khỏi rồi, con phải về gặp bà ấy một lần đi!

“Có cha mẹ nào không thương con mình? Lộ Lộ, con không thể vô tâm như vậy, mẹ con còn tự tử rồi mà con vẫn không về sao?”

Về sao?

Rồi sao nữa?

Lại để bà ấy chửi rủa tôi một trận, sau đó lại chật vật bỏ chạy?

Nhưng nếu bà ấy thật sự sắp chết… tôi phải làm sao đây?

Hốc mắt tôi nóng ran, tầm nhìn nhòe đi.

Bản năng khiến tôi mở danh bạ, tìm số của Lâm Du.

“Đừng gọi, Lộ Lộ.”

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy giọng anh ta:

“Tôi đang đứng sau lưng cậu.”

41

“Mẹ cậu không sao đâu, bà ấy đang ở bệnh viện, hồi phục rất tốt.”

Anh ta nói ngắn gọn để trấn an tôi:

“Cậu chuyển cho bà ấy chút tiền, bà ấy sẽ không làm phiền cậu nữa.”

Tay chân tôi vẫn lạnh buốt.

Tôi chỉ lẩm bẩm:

“Thì ra là… muốn tiền…”

Vậy mà tôi lại giằng co, suy nghĩ đau khổ suốt nửa ngày trời, thật nực cười.

“Không phải bậc cha mẹ nào cũng yêu thương con cái mình.”

Lâm Du ngồi xuống bên cạnh tôi:

“Lộ Lộ, hãy thừa nhận đi, họ không yêu cậu.”

Tôi cúi đầu, không nói gì.

Rất thất vọng.

Trạng thái tinh thần mà tôi khó khăn lắm mới vực dậy được, cứ thế sụp đổ trong chớp mắt.

Lâm Du khẽ nói:

“Lần này chỉ là mẹ cậu lừa cậu.

“Nhưng nếu lần sau thật sự có chuyện xảy ra với họ thì sao?

“Cậu thực sự có thể nhẫn tâm không về sao?”

Anh ta nhìn tôi, giọng nói trầm ổn như thể đang nói về một sự thật không thể chối bỏ:

“Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm trước đây—tinh thần cậu chưa đủ mạnh để chống chọi với áp lực từ bố mẹ cậu.

“Cậu cần có một người thân máu mủ của riêng mình, thì mới có thể cắt đứt hoàn toàn sự ảnh hưởng của họ lên cuộc đời cậu.”

Tôi nhìn anh ta, giọng trầm xuống:

“Vậy nên?”

“Cân nhắc lại đề nghị của tôi đi.”

Lâm Du nghiêm túc nói:

“Cậu cần một đứa con thuộc về chính mình, để làm chỗ dựa tinh thần.”

“Tạo ra một người thân máu mủ thuộc về riêng cậu, xây dựng một gia đình của chính cậu ở thành phố này…

“Chỉ như vậy, cậu mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cái nơi ngu xuẩn kia—một trại tâm thần bị gọi nhầm là ‘gia đình’.”

42

Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra.

Thay vì nói rằng tôi “cần có con”, thực chất tôi cần một gia đình độc lập, tách biệt khỏi bố mẹ, để có một chỗ dựa tinh thần ổn định.

Một khi cảm xúc của tôi đủ vững vàng, họ sẽ không thể tác động đến tôi nữa.

Tìm một người chồng thì quá phiền phức, lại dễ bị phản bội.

Chi bằng tự sinh con luôn.

Đây mới là logic cốt lõi đằng sau việc Lâm Du thuyết phục tôi sinh con.

Tôi như vừa được khai sáng.

“Vậy tôi đi hỏi thử về ngân hàng tinh trùng, hoặc cân nhắc nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi vậy.”

Lâm Du sững lại một giây.

Một lúc lâu sau, anh ta mím môi nói:

“Ngân hàng tinh trùng thì phải làm thụ tinh trong ống nghiệm, quá trình đó rất đau.

“Còn nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi thì thông thường cần phải có gia đình hợp pháp.”

Tôi im lặng.

Anh ta cũng vậy.

Không khí trở nên kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi qua mặt sông.

Không biết bao lâu sau, anh ta đột nhiên mở miệng, giọng có chút tủi thân:

“Ở bên tôi… khó khăn với cậu đến vậy sao?”

Không khó khăn.

Nhưng… quá ngượng ngùng.

Tôi liếc nhìn đôi mắt ướt át của anh ta, trông không khác gì một con chó lớn đang ủ rũ.

Rồi nhỏ giọng nói:

“Nhỡ sau này anh kết hôn rồi, giữa chúng ta chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?”

“Tôi sẽ không kết hôn với ai khác.”

Anh ta trả lời không chút do dự:

“Đợi cậu mang thai, tôi sẽ đi triệt sản.

“Cả đời này, tôi chỉ có con với cậu.”

Làm bạn suốt đời.

Cùng nhau nuôi dạy một đứa trẻ.

Tôi cảm thấy anh ta lại càng điên hơn rồi.

43

“Tôi không có điên.”

Anh ta nhìn ra suy nghĩ của tôi, có vẻ không vui.

Dường như hơi giận, anh ta quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào dòng sông đang cuộn sóng.

Tôi do dự một lúc, rồi vươn tay chạm nhẹ vào tai anh ta.

Gần như ngay lập tức, vành tai của anh ta đỏ bừng lên, đỏ như một quả táo chỉ cần cắn một cái là rơi xuống.

Tôi vội dời mắt đi, khẽ ho một tiếng:

“Tôi không nghĩ anh là kẻ điên.”

Nhẹ giọng nói:

“Tôi thực sự rất biết ơn anh, Lâm Du.”

Cảm ơn anh vì đã kéo tôi ra khỏi bóng tối hỗn loạn.

Cảm ơn anh vì luôn giúp đỡ tôi.

Cảm ơn anh vì sự kiên nhẫn.

Cảm ơn cả tình cảm mà anh dành cho tôi.

Tôi có một linh cảm—

Có lẽ từ giờ trở đi, cuộc đời tôi sẽ luôn vướng vào anh ta.

Nhưng điều kỳ lạ là… tôi không hề ghét điều đó.

Hai mươi mấy năm qua, cuộc sống của tôi vốn đã chẳng giống người bình thường.

Vậy thì sau này, dù có đặc biệt một chút, cũng đâu có sao, đúng không?

“Con của chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu.”

Tôi nói với anh ta như vậy.