Chương 2 - Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm

Được trang trí với tông màu xám nhạt, phong cách đơn giản và trang nhã, nhưng trên tường lại treo một bức tranh vẽ bờ sông cùng với một số loài hoa sặc sỡ không biết là hoa gì.

 

Kế bên bức tranh còn có một cái đồng hồ treo tường trông có vẻ cổ điển.

 

Trong phòng còn có phòng nhỏ chứa quần áo nữa cơ.

 

Một chiếc sofa lớn cùng với một chiếc bàn có hình dạng kỳ quái trước mặt.

 

Còn có một chiếc giường to chảng, năm người ngủ dư sức luôn, trong góc là một cái tủ đầu giường, bên trên đặt một cuốn sách và một chiếc điện thoại.

 

Lúc này, âm thanh nước chảy lại truyền đến rõ ràng hơn…

 

Tôi xoay người lại, nhìn thấy một căn phòng kỳ lạ được dựng lên bởi vài tấm kính thủy tinh.

 

Ờ thì, cũng không phải là kỳ lạ lắm.

 

Tuy rằng tôi không có ký ức, nhưng tôi từng thấy qua một số cửa hàng, cũng dùng loại kính này để làm tường ngoài.

 

Ví dụ như cửa hàng bánh ngọt, mỗi lần tôi đi qua, không cần vào cũng có thể nhìn thấy một loạt bánh bên trong.

 

Vậy là trong này cũng có đồ ăn hả?

 

Nhưng mà, sao tiếng nước chảy cứ không ngớt thế?

 

Tôi hiếu kỳ lắm, cho nên trực tiếp xuyên qua tường để vào trong đó luôn.

 

Đập vào mắt tôi chính là hình ảnh một người đàn ông với dáng người thẳng tắp, làn da trắng vô cùng hoàn mỹ…

 

“Áaaa…!!!” Tôi vội vàng đưa tay che mắt, hét lên một tiếng rồi xuyên thẳng qua tường bay ra ngoài!

 

Úi mẹ ơi, thì ra nam chủ nhân của căn nhà này đang tắm kia!

 

4.

 

“Không được nhìn, không được nhìn, mình không phải là con quỷ háo sắc áaa!”

 

Một con quỷ không háo sắc như tôi liền xoay người, lại lần nữa xuyên qua bức tường đó vào nhà tắm.

 

Tôi tuyệt đối không có ý định nhìn trộm người ta tắm! Xin thề!

 

Bỗng dưng tôi nghĩ tới tôi cũng có thể dùng nhà tắm ở đây, cho nên mới lén nhìn xem anh ta mở vòi nước như thế nào thôi.

 

Không có ký ức của sinh thời, có rất nhiều thứ đều là do tôi học lỏm mới biết được đấy.

 

Ấy vậy mà khi tôi vừa vào tới nhà tắm thì anh ta đã tắm xong rồi.

 

Trên người anh ta mặc một chiếc áo trắng rộng thùng thình rồi bước ra ngoài.

 

Thế là tôi đi theo anh ra ngoài luôn.

 

Nếu như anh ta ở trong phòng, vậy thì tôi sẽ không tắm được nữa.

 

Vòi nước đã tắt đột nhiên mở lại, mọi người nói xem có đáng sợ không chớ?

 

Quỷ quái vô cớ hù dọa loài người vô tội, chính là phạm phải âm pháp, nhẹ thì bị giam giữ phạt tiền, nặng thì phải ngồi tù còn bị hành hình nữa đó.

 

5.

 

Anh ta đi tới phòng thay đồ, kéo hộc tủ lấy một thứ ra, cắm điện, âm thanh ‘vù, vù, vù’ bắt đầu vang lên.

 

Thứ mà anh cầm chính là máy sấy tóc.

 

“Thì ra đây chính là máy sấy tóc mà Tiểu Hạ từng nói là nhà của bạn trai cậu ấy có đó ư?!” Một người không có kiến thức như tôi, cứ hiếu kỳ đứng ở một bên, nghiêm túc nhìn anh ta sử dụng.

 

Chỉ một lúc sau, mái tóc của anh ta đã khô hoàn toàn rồi.

 

Trông nó nhỏ bé thế mà tiện phết nhờ!

 

Sau khi sấy tóc xong, anh cất nó lại vào tủ rồi xoay người đi ra ngoài, đến sofa ngồi cầm điện thoại lên xem.

 

Tôi cũng đi theo luôn.

 

Nhưng mà, tôi không có ngồi lên sofa, mà tôi ngồi lên bàn, ngay trước mặt của anh ta.

 

Mái tóc vừa sấy khô có hơi rối và bồng bềnh, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến mỹ quan của anh ta.

 

Sao lại có người đẹp trai vậy nhỉ?

 

Làn da thuộc loại trắng mà nõn nà luôn í, mũi còn cao nữa, cặp chân mày đậm, hốc mắt hơi sâu, đôi môi không dày cũng chả mỏng, nói chung là ngũ quan không chê vào đâu được.

 

“Haiz…” Tôi thở dài nhẹ một hơi, “Tiểu Hạ nói đầu óc mình chỉ biết nghĩ đến ăn và ăn, không biết đi thả thính mấy con quỷ nam, nhưng mình lại cảm thấy á, trước đó mình không đi thả thính ai, là do mấy con quỷ nam mình gặp phải nó xấu quá… Nếu như đẹp trai được một nửa như người này thì mình cũng chịu khó sửa soạn bản thân, tán đến khi nào đổ mới thôi!”

 

Bàn tay đang lướt điện thoại đột nhiên khựng lại.

 

Tôi cũng chú ý đến cử chỉ của anh ta.

 

“Ôi đậu mòe, đậu mòe… Đừng có nói là hắn nhìn thấy mình nha?!” Tôi giật mình vội vàng đứng dậy.

 

6.

 

“Này, anh đẹp trai, bộ anh nhìn thấy tôi sao?” Tôi đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh.

 

Nhưng vẻ mặt anh bình thường trở lại, cúi đầu xuống rồi tiếp tục lướt điện thoại.

 

Còn tôi thì đã bắt đầu có chút cảnh giác rồi đó.

 

Các hộ gia đình thông thường, không có thần giữ cửa thì cũng thôi đi, đến cả gia tiên cũng không có là như nào?

 

Trừ khi không phải là hộ gia đình bình thường, hoặc là người không hề tin vào quỷ thần.

 

Rốt cuộc là loại nào vậy trời ạ?

 

Chả phân biệt được luôn.

 

Thế là tôi tính thăm dò thử xem thế nào.

 

Tôi dí sát mặt mình vào mặt của anh ta, rồi đưa tay lên làm mặt quỷ.

 

“Ê, tôi là ác quỷ đó, nếu anh còn không thành thật thì nhân lúc anh ngủ, tôi sẽ ăn thịt anh á nha!”

 

Khuôn mặt tôi lúc này dữ tợn lắm, tiếp tục uy hiếp anh ta: “Tôi hung dữ lắm luôn đó!”

 

Bỗng dưng anh ta đặt điện thoại xuống…