Chương 1 - Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm

Tôi là một cô hồn dã quỷ làm công tại nhân gian, tôi phát hiện một hộ gia đình rất tốt, không có thần giữ cửa, cũng không có gia tiên.

 

Mỗi ngày tôi đều tới nhà của hắn ăn trộm cơm canh, dùng cả nhà tắm và giường của hắn nữa.

 

Dù sao hắn cũng đâu nhìn thấy tôi đâu.

 

Cho đến một ngày nọ, tôi dẫn theo một người bạn đến nhà hắn ăn chực, nào ngờ con quỷ bạn tôi nhìn thấy hắn, bị dọa cho hét toáng lên rồi bỏ chạy luôn…

 

1.

 

Tôi tên Sơ Thất, là một nữ quỷ chỉ vừa 18 xuân sang.

 

Do tôi chết vào mùng bảy tháng tám, nhưng tôi lại không còn ký ức gì, thế nên mọi người đều gọi tôi là Sơ Thất theo ngày tôi mất luôn.

 

Giống như những con quỷ chết không biết vì sao mà chết, cũng không biết bản thân mình là ai, được gọi là quỷ chết oan.

 

Không có thân phận, không ai thờ phụng, cũng không thể đầu thai.

 

Đến cả âm gian cũng không chịu thu nhận loài quỷ như tôi, chỉ cần chúng tôi không phạm pháp chế của âm giới thì họ sẽ bỏ mặc cho chúng tôi tự sinh tự diệt.

 

Như những cô hồn dã quỷ chúng tôi đây, sẽ không nhận được bất kỳ tài nguyên gì từ âm gian cả, chỉ đành mạo hiểm đến dương gian làm công qua ngày tháng.

 

Quỷ là cực âm thể, mặt trời tại nhân gian là thứ cực dương, đối với quỷ quái như chúng tôi mà nói thì nó là thứ độc hại nhất.

 

Tuy ban ngày chúng tôi đều tìm những nơi âm u để lẩn trốn, nhưng cũng có khả năng làm hại đến hồn phách.

 

Đâu còn cách nào khác đâu, quỷ cũng có thất tình và ngũ cảm, dù không biết đói khát là gì, nhưng cũng rất đau khổ đó.

 

Đặt biệt là một con quỷ thích ăn hàng như tôi đây.

 

Năm thứ hai tôi làm quỷ, số tiền tôi làm công kiếm được đều lấy đi mua đồ ăn hết trơn luôn.

 

Các chị gái kia đều kiếm tiền dồn vô làm đẹp hết, cứ ấp ủ muốn câu dẫn một con quỷ chết có thân phận, rồi đem về âm gian để lãnh giấy kết hôn, có thể sinh sống tại âm giới, còn tôi, cuộc sống của tôi mỗi ngày chính là: “Ừa, món này ngon.”, ”Món kia cũng ngon, uiii, ngon gì mà ngon thế nàyyyy…”

 

Con quỷ bạn Tiểu Hạ đi làm công chung với tôi, cứ lèm bèm nói đầu óc tôi suốt ngày chỉ có ăn và ăn, đến đàn ông cũng không biết thả thính, uổng phí cả khuôn mặt nõn nà như hoa như ngọc này.

 

Thậm chí con nhỏ này còn nghi ngờ tôi khi làm người, có phải bản thân ăn nhiều quá nên mắc nghẹn chết không nữa kìa?

 

Nhưng tôi lại không cảm thấy thế.

 

Hôm đầu thất, một số mảnh vụn ký ức đã mơ màng hiện hữu trong đầu tôi.

 

Trước khi tôi chết, máu chảy rất nhiều, đau rất là đau luôn.

 

Cái chết của tôi chắc chắn còn thảm hơn là ăn no quá mắc nghẹn chết nhỉ?

 

2.

 

“Sơ Thất à, tối nay tớ vẫn ra ngoài tìm bạn trai của tớ đó nha, cậu đã tìm được chỗ để chứa cái thây của cậu chưa vậy?” Sau khi xuống ca, Tiểu Hạ liền hỏi tôi.

 

Tôi cười cười đáp: “Giời ạ, cậu không cần phải lo lắng thế, tớ đã bao giờ thiếu chỗ ngủ đâu mà…”

 

Vài ngày trước, tôi và Tiểu Hạ vẫn luôn ‘ở chung’ tại một căn hộ bỏ hoang, nhưng chủ nhà đã đập ra xây lại, cho nên cả hai chúng tôi đành phải tìm chỗ khác để ở.

 

Đêm qua, tôi đã ngủ tại nhà vệ sinh bên ngoài của một hộ gia đình.

 

Tại dương gian, đa số mỗi hộ dân đều có thần giữ cửa và gia tiên, quỷ quái bên ngoài đa phần đều không thể vào được.

 

Nhưng mà, có một số người sẽ xây nhà vệ sinh bên ngoài để sử dụng chung, thế là không thuộc quyền quản lý của thần giữ cửa nữa.

 

Nhà vệ sinh là nơi có âm khí nặng nhất, rất tiện để nuôi quỷ.

 

Khổ nỗi nó hôi quá đi!!!

 

Đêm nay nhất định phải đổi chỗ ngủ mới được!

 

Và rồi tôi đi lang khắp nơi, trời đã hừng sáng nhưng vẫn không tìm được hộ gia đình nào để ngủ.

 

Đến khi tôi định đi ra gầm cầu đánh giấc, vừa xoay người thì nhìn thấy có một hộ gia đình vẫn còn sáng đèn.

 

Đây là một tòa biệt thự lớn, còn có cả vườn hoa.

 

Tôi đi sang đó, phát hiện ra hộ gia đình này không có thần giữ cửa.

 

Sau đó tôi liền lén lút lẻn vào trong.

 

Không chỉ không có thần giữ cửa, đến cả gia tiên cũng không có luôn!

 

Tôi đây là đạp phải vận may cức chó gì mới có thể gặp được một hộ dân tốt như thế cơ chứ!

 

Giữa một tòa biệt thự rộng lớn, trên lầu còn truyền đến tiếng vang nho nhỏ, giống như tiếng nước chảy xuống ống thoát nước vậy.

 

Trong lòng tôi hiếu kỳ, nên đã ngang nhiên đi thẳng lên lầu xem thử.

 

Dù sao thì nơi này là dương gian, người thường căn bản đâu có nhìn thấy mình đâu.

 

3.

 

Tôi lên lầu hai, trên đó có ba căn phòng, tôi đều đi xuyên qua tường để quan sát một thể.

 

Cuối cùng, tôi dừng chân tại căn phòng to nhất.

 

Đa số chủ nhân căn hộ luôn chọn căn phòng lớn nhất để ở, cho nên đây là phòng ngủ chính.