Chương 8 - Ký Ức Đọng Lại Ở Tuổi Mười Chín

15

Bên ngoài đều nói tôi và Bùi Uẩn vợ chồng không hợp.

Những lúc truyền thông chụp được chúng tôi, đa số đều là mỗi người làm việc của mình.

Thậm chí đôi khi hai công ty còn xảy ra xung đột kinh doanh, không ai nhường ai mà tranh giành.

Công việc là công việc, chuyện nhà là chuyện nhà.

Thời gian này Bùi Uẩn đã tìm rất nhiều ảnh, video về việc tôi và anh ấy tham dự các buổi tiệc.

Trông có vẻ cũng đều là khách sáo, xem mắt ra xem mắt. Thậm chí có người còn nói chúng tôi chỉ vì muốn đối phó với gia đình mà mới kết hôn chớp nhoáng.

Và những lời này cũng đã được Trần Tục và bọn họ xác nhận.

Hồi đó chúng tôi kết hôn, quả thật không có nhiều tình cảm.

Chỉ là sau này, Bùi Uẩn dần dần sẽ từ chối các buổi nhậu tối, về nhà sớm hơn.

Sẽ làm bữa sáng cho tôi, đưa tôi đi mua sắm.

Sẽ chuyển từ phòng bên cạnh sang phòng ngủ chính để ngủ cùng tôi.

Em lạnh lùng nhạt nhẽo, nếu không phải vì gia đình thì sao em lại kết hôn với anh.”

Tôi chưa bao giờ nghĩ những lời này lại có thể thốt ra từ miệng Bùi Uẩn.

Với vẻ tự ti, nghi ngờ, nhạy cảm.

“Anh nghĩ về em như vậy khiến em khá bất ngờ đấy, ban đầu anh mới là người kiên quyết không chịu kết hôn mà.”

“Với lại, người đầu tiên đề nghị ngủ riêng phòng hình như là anh thì phải.”

Nghĩ đến chuyện này tôi chẳng còn kiên nhẫn.

Ban đầu đúng là có chút ý đồ với thân thể anh ấy, cứ nghĩ ngày đăng ký kết hôn sẽ là một khởi đầu suôn sẻ.

Nhưng ngày hôm đó anh ấy lại nói cơ thể không khỏe, rồi chuyển vào phòng phụ.

Mấy ngày sau đó, hoặc là ngủ ở công ty, hoặc vẫn là nằm ở phòng phụ.

Tôi đã tốn bao nhiêu tâm tư, mới khiến anh ấy từ từ chấp nhận ngủ ở phòng chính.

Đầu tiên là ngủ chay.

Rồi đến ngủ mặn.

Sau đó…

“Chắc là lo em thất vọng.”

“Dù sao thì trước khi gặp em, anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.”

16

Tôi chống cằm nhìn anh ấy:

“Nói thêm đi, em thích nghe.”

Bùi Uẩn ngớ người: “Trước đây anh không nói với em à?”

Mấy lời tình cảm này Bùi Uẩn hai mươi chín tuổi đâu có nói với tôi.

Anh ấy chỉ nói mấy lời tục tĩu lúc trên giường thôi.

“Đúng vậy, anh còn nói em không thích anh, rõ ràng là anh không thích em mà.”

Bùi Uẩn nhíu mày đẹp trai: “Không đúng, em lừa tôi.”

“Ưm?”

“Khi em nói dối, em sẽ vô thức đảo mắt.”

“…” Cần gì phải quan sát kỹ thế.

“Thôi được rồi, cũng có nói, chỉ là tính chất hơi khác một chút.”

Tôi nghĩ đến những lời đó, má tôi bắt đầu đỏ bừng.

Nhưng Bùi Uẩn dường như không muốn kết thúc chủ đề này.

Anh ấy cởi cúc áo trên cùng, tháo đồng hồ đeo tay.

Anh ấy hứng thú hỏi tiếp: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như… ôi, có gì mà ví dụ chứ, đợi anh nhớ lại thì sẽ biết thôi.”

Bùi Uẩn nhìn thẳng vào tôi, giọng trêu chọc: “Nhưng tôi muốn nghe em nói.”

Bây giờ đang ở văn phòng đấy!

Tôi vội vàng từ chối: “Bây giờ nói cũng không tiện đâu.”

“Vậy thì lên giường nói đi, được không?”

17

Tôi nghi ngờ nghiêm trọng Bùi Uẩn đã nhớ lại một số chuyện gì đó.

Những lời đó tôi nói một câu vẫn chưa đủ, anh ấy cứ dí tôi hỏi:

“Còn nữa?”

Tôi nói hết rồi.

Anh ấy lại siết eo tôi rồi làm lại lần nữa.

“Thật sự hết rồi?”

“Còn, còn…”

……

Bùi Uẩn cứ thế vừa khiến tôi mất tập trung, vừa bắt tôi phải nói ra từng câu từng chữ những lời xấu hổ đó.

Một lần vẫn chưa đủ.

Lại một lần nữa.

Đến khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tay Bùi Uẩn cứ vuốt ve eo tôi.

Anh ấy chạm vào tôi, một cảm giác hơi ngứa.

Đây là điều anh ấy hai mươi chín tuổi thích làm nhất.

Tôi khẽ sững sờ, quay lại nhìn anh ấy.

Ánh mắt không còn như chàng trai mười chín tuổi.

Mà giống như một con sói già lắm mưu nhiều kế đã đạt được mục đích.

Tôi đứng hình.

“Bảo bối, hóa ra những lời này từ miệng em nói ra, đáng yêu đến vậy à.”

“Anh đã nhớ lại hết rồi sao?”

Bùi Uẩn lắc đầu, xoa xoa mái tóc bù xù của tôi: “Ừ.”

“Nếu không nhớ lại sớm, không biết bị bảo bối nắm được bao nhiêu thóp nữa.”

18

Sau khi hồi phục trí nhớ, Bùi Uẩn vẫn như lúc mất trí nhớ, đưa đón tôi đi làm, nhắn tin rất thường xuyên.

“Bảo bối, hôm nay bọn họ đi liên hoan, báo cáo với em nhé~”

“Bảo bối, anh nghe trong công ty có người nói xấu anh bị vợ quản, là họ không hiểu, bị vợ quản hạnh phúc biết bao nhiêu.”

Tôi nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lục trong điện thoại tìm ra một đoạn video.

Là lúc Bùi Uẩn mất trí nhớ, nói với Trần Tục và bọn họ: “Cái kiểu kết hôn này đến chó còn không thèm.”

Tôi không chút do dự gửi đoạn video này cho anh ấy.

Bùi Uẩn im lặng.

“Phòng cháy, chống trộm, chống bạn bè chó.”

“Lúc tôi mất trí nhớ, không ai trong số họ nhắc nhở tôi cả.”

Tôi gửi một biểu tượng cảm xúc “cạn lời” qua.

Chín giờ tối, tôi và Tống Nhã đi mua sắm về nhà.

Kiểm tra tin nhắn, vẫn dừng lại ở tin Bùi Uẩn gửi cho tôi lúc bảy giờ báo cáo chuyện đi ăn với Trần Tục và bọn họ.

Hai tiếng mà không có tin tức gì?

Tôi soạn một tin nhắn hết sức bình thường gửi đi: “Về nhà chưa?”

Ngay lập tức, điện thoại liên tục đổ chuông:

“Chị dâu, chị mau đến xem anh Uẩn đi, bọn em giữ không nổi rồi, anh ấy khóc như cái ấm nước sôi, mà là loại cao gần một mét chín đó!”

19

Tôi vội vã đến chỗ họ tụ tập.

Bùi Uẩn tựa vào bàn, lông mày nhíu chặt, mắt đỏ hoe, môi cũng đỏ.

“Bùi Uẩn?”

Tôi gọi anh ấy một tiếng.

Bùi Uẩn nhíu mày, hàng mi dài khẽ lay động.

“Anh ấy uống nhiều thế này sao? Ban ngày không phải vẫn ổn sao?”

Sau khi chúng tôi kết hôn không lâu, anh ấy không còn uống rượu nhiều nữa, dù là bàn chuyện công việc cũng chỉ uống vừa phải.

“Bọn em khuyên không được, anh ấy cũng không biết sao nữa, không nói gì, cứ thế tự mình chuốc say.”

“Chị dâu, bọn em giúp chị đưa anh Uẩn về trước nhé.”

Bùi Uẩn nặng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Đợi đến khi mấy người chúng tôi khó khăn lắm mới đưa anh ấy về nhà xong, Bùi Uẩn mới tỉnh rượu đôi chút.

“Không cần vợ vất vả đâu, tự anh có thể tắm rửa.”

Anh ấy loạng choạng bước vào phòng tắm.

Nước vòi sen bắn tung tóe khắp người.

Làm ướt hết quần áo trên người anh ấy.

Tôi muốn vào giúp anh ấy.

Anh ấy lại đẩy tôi ra.

Cứ thế này anh ấy sẽ bị cảm lạnh.

“Bùi Uẩn, anh rốt cuộc là bị cái quái gì vậy!”

Anh ấy lập tức ôm chầm lấy tôi, khóc rất to:

“Em mắng anh!”

Em không yêu anh thì thôi, em còn mắng anh!”

“Anh vừa mất trí nhớ em đã muốn ly hôn, thấy anh không nhớ em thì em cũng lười quan tâm anh.”

“Nếu không phải anh chai mặt bám riết, bây giờ anh đã thành người không ai thèm muốn rồi!”

“Anh đã cố gắng nhiều như vậy, những gì em không thích anh đều đã thay đổi rồi, sao em vẫn không thể thích anh một chút được chứ!”

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

“Vậy là, anh uống say đến mức này, là vì nghĩ tôi không thích anh?”

“Bùi Uẩn, nói chuyện có lương tâm một chút đi, tôi không thích anh thì tại sao tôi lại kết hôn với anh?”

“Vì anh đẹp trai, dáng đẹp, kỹ năng giường chiếu cũng…”

Tôi lập tức bịt miệng anh ấy: “Đủ rồi.”

Nói nữa thì bí mật của tôi cũng bị anh ấy nói toẹt ra hết.

“Bùi Uẩn, em thích anh, không chỉ vì anh đẹp trai, dáng đẹp, trên giường cũng… khụ, em thích anh là thích con người anh, thích tất cả mọi thứ thuộc về anh. Anh có mất trí nhớ hay không em đều thích, em chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ anh, hay ly hôn với anh cả.”

Bùi Uẩn ngây người nhìn tôi: “Thật không?”

Việc để một người có tâm lý ở tuổi mười chín chấp nhận sự tồn tại của một người vợ, quả thực khá khó.

Ngay lập tức, Bùi Uẩn dùng bàn tay lớn giữ chặt gáy tôi, bất ngờ hôn xuống.

Lưng tôi dính chặt vào nền gạch lạnh lẽo.

Quá gần, tôi cảm nhận được sự khác thường trên cơ thể Bùi Uẩn.

Tôi lập tức nghĩ đến điều mình xem được gần đây, say rượu thì rất khó mà cương lên được.

Tôi chống vào bụng dưới của anh ấy: “Anh lừa tôi?”

“Không, bảo bối.”

Tay Bùi Uẩn không ngừng: “Là say rượu, nhưng cũng không say đến mức đó, vẫn có thể ‘làm việc’ được.”

20

Còn về đêm đó kết thúc như thế nào thì…

À.

Bị anh ấy ép nói “dirty talk” suốt một đêm.

Tôi chợt hơi nhớ Bùi Uẩn lúc ký ức dừng lại ở tuổi mười chín.

“Anh nói xem nếu chúng ta thật sự gặp nhau năm mười chín tuổi thì sẽ như thế nào?”

“Không phải tận mắt thấy rồi sao? Mười chín tuổi, chắc vẫn sẽ bị em coi như chó mà đùa giỡn.”

“Nhưng, cam tâm tình nguyện.”