Chương 7 - Ký Ức Đọng Lại Ở Tuổi Mười Chín

13

Bên ngoài trời mưa rất to.

Chuông cửa vang lên.

Tôi ra mở cửa.

Bùi Uẩn toàn thân ướt sũng đứng ở cửa.

Tôi nhíu mày, đưa cho anh ấy một chiếc áo khoác: “Sao anh về rồi? Đến lấy đơn ly hôn à?”

“Vừa nãy xử lý chút việc công ty, đơn ly hôn chưa ký xong, hay là em đi tắm trước đi, bây giờ anh đi ký, ký xong sẽ đưa cho em.”

Bùi Uẩn đi thẳng đến chỗ tập tài liệu, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đơn ly hôn đã bị nước trên người anh ấy làm ướt.

“À, lỡ tay.”

Anh ấy cực kỳ chột dạ liếc nhìn tôi: “Chuyện ly hôn lát nữa nói sau đi, phòng tắm ở đâu?”

Khi rời đi, Bùi Uẩn không quên vứt đống tài liệu đó vào thùng rác trước.

Bùi Uẩn bước ra, tôi đang nằm trên giường chơi điện thoại.

Mùi hơi nước từ phòng tắm, cùng mùi sữa tắm tôi thường dùng phả vào mặt.

Tôi ngước mắt nhìn anh ấy.

Những giọt nước trượt dọc theo đường cơ bụng, ẩn mình trong khăn tắm.

Giọng Bùi Uẩn hơi khàn:

“Cái đó… quần áo của tôi đâu?”

“Anh thường thì tắm xong không mặc quần áo.”

Mặt Bùi Uẩn lập tức đỏ bừng.

“Suýt quên anh bị mất trí nhớ rồi, tôi lấy cho anh một cái áo phông nhé.”

Bùi Uẩn gật đầu: “Làm phiền em.”

Còn khách sáo nữa chứ.

Bùi Uẩn thay quần áo xong, lại đi ra khỏi phòng.

Tôi gọi anh ấy lại: “Anh định về nhà bố mẹ à?”

“Tôi đi tìm một phòng khác.”

“Mấy phòng khác đều chưa dọn, không ở được đâu.”

“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu…”

Tôi lại thấy nói vậy hình như lại lộ ra vẻ mình vốn định làm gì đó.

Thế là lại bổ sung:

“Tôi cũng đâu có dễ dãi.”

Bùi Uẩn hiện tại không có kỹ năng như tuổi hai mươi chín, cũng không có năng lượng như tuổi mười chín.

Nghĩ vậy, tôi thấy thật sự khá “lỗ”.

Tôi tắt đèn: “Ngủ đi.”

Tôi quay lưng về phía Bùi Uẩn mà ngủ.

Tắt đèn chưa được bao lâu, tôi cảm thấy một đôi tay vòng qua eo mình.

Sau đó, tôi cảm thấy có gì đó cộm cộm ở phía sau.

Tôi lật người đối diện với Bùi Uẩn, bất lực thở dài một tiếng: “Chồng ơi, anh thế này em không ngủ được.”

“Thế này không công bằng.”

Bùi Uẩn mở đôi mắt đẹp, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi bật cười: “Sao lại không công bằng?”

m cuối chưa dứt, Bùi Uẩn chợt hôn tới.

Hơi thở đột ngột ngừng lại.

Giọng anh ấy trầm khàn, mang theo vài phần ủy khuất: “Em lừa tôi.”

Chưa đầy vài giây, mấy giọt nước mắt to tướng từng giọt một rơi xuống vai tôi.

Lòng tôi không nỡ: “Vậy anh làm sao mới chịu hết giận?”

Bùi Uẩn không nói gì, lại hôn tới.

Động tác không hề nhẹ nhàng.

Là kiểu trút giận, đầy chiếm hữu.

Khiến tôi đầy dấu vết trên người.

Dù là Bùi Uẩn tuổi mười chín, hay Bùi Uẩn tuổi hai mươi chín.

Ở một số chuyện, đều giống nhau cả.

Chỉ cần tôi không mệt, anh ấy sẽ không dừng lại.

Mặc dù mất trí nhớ, nhưng ký ức cơ thể vẫn còn.

Đến cuối cùng, anh ấy như người thắng cuộc được MVP, ôm tôi đi tắm.

“Thế này mới công bằng.”

Tôi thực sự mệt lả, chỉ có thể khẽ đáp: “Thật là thù dai.”

14

Ngày hôm sau.

Bùi Uẩn kể từ khi đưa tôi đi làm, một ngày có thể gửi hàng trăm tin nhắn Zalo.

Ví dụ như ảnh anh ấy tập gym mỗi ngày.

Hoặc như cây xương rồng anh ấy nuôi trong văn phòng nở hoa.

Thời gian này, anh ấy đã nhớ lại rất nhiều chuyện, quay về công ty xử lý những tài liệu chất đống.

Nhưng không hiểu sao, về ký ức về tôi, anh ấy lại không nhớ được chút nào.

Hôm đó, anh ấy đến đón tôi tan làm đúng giờ, đi ăn ở nhà hàng Nhật mới mở kia.

Suốt đường đi, anh ấy dường như có tâm sự.

Luôn tránh ánh mắt tôi.

Rất khó chịu.

Rất không ổn.

“Bùi Uẩn, anh sao thế?”

“Không sao.”

“Hai năm nay chúng ta ngày nào cũng ngủ cùng nhau, anh có chuyện gì sao tôi lại không nhận ra được.”

“Hôm nay tôi đã hỏi Trần Tục và bọn họ về chuyện của chúng ta trước đây.”

Bùi Uẩn mạnh tay đập vào vô lăng: “Thì ra tôi hai mươi mấy tuổi lại hỗn đản như vậy.”