Chương 2 - Ký Túc Xá Cái Chết
7
Thành công rồi sao?
Tôi siết chặt điện thoại, lắng nghe thật kỹ.
Vẫn không nghe gì thêm.
Trong nhóm, nhiều người thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như được thật.
Thì ra, cách “phối hợp với quản lý” tốt nhất… chính là không phối hợp?
Tôi cố phân tích lại logic đó, nhưng vẫn thấy có gì sai sai.
Nhưng thôi, miễn là bạn ở 209 sống được — thì cứ thế mà làm.
Thế nhưng, không ngờ chỉ một phút sau, tiếng chém phập phập quen thuộc lại vang lên.
Tiếng thét kinh hoàng bùng lên, kèm theo tiếng giường bị phá nát.
Tưởng đâu phương án của Dịch Sơn có tác dụng, tưởng người ở 209 đã thoát.
Nhưng sự thật lại tát thẳng vào mặt chúng tôi.
Không nói — cũng ch/ế/t!
Cậu bạn vừa chửi thề hét lên tuyệt vọng:
“Nói thì ch/ế/t, không nói cũng ch/ế/t, bảo có thì ch/ế/t, bảo không cũng ch/ế/t — cái con quỷ này rốt cuộc muốn gì mới chịu tha hả? Hay phải có mật mã gì?”
Cậu ta còn chưa nói xong, thì tiếng gõ cửa dồn dập lại vang lên.
Giọng cậu run bần bật:
“106… 106…”
“Hắn… tới rồi!”
Qua điện thoại, cậu ta cố nén hơi thở, chỉ còn giọng trầm đục rợn người của quản lý ký túc.
Nghe chẳng khác nào thần ch/ế/t đang gõ cửa.
“Giường số 2 có ở đó không?”
8
Không khí lạnh đến ngạt thở, nặng nề như toàn bộ tòa nhà đã câm lặng.
Đối mặt với câu hỏi quái đản lặp đi lặp lại của quản lý ký túc, ai cũng im bặt.
Chỉ còn tiếng kêu cứu và tiếng chém xé thịt vang qua đường truyền.
Sau khi “hoàn thành công việc”, hắn bật cười khàn khàn, rồi lại biến mất như bóng ma, tiếp tục tiến đến phòng kế bên.
Người ch/ế/t — hết người này đến người khác.
Tôi nắm chặt điện thoại, đầu căng như muốn nổ.
Phải trả lời thế nào mới đúng?
Hay nói cách khác — “phối hợp” nghĩa là gì?
Hai tay tôi run rẩy, mồ hôi lạnh trượt xuống cổ.
Với tốc độ “t/àn s/át” này, chẳng bao lâu nữa — có lẽ ngay phút tiếp theo — hắn sẽ đứng trước cửa phòng tôi.
Khi ấy… tôi phải làm gì để sống?
Là người lập nhóm, Dịch Sơn cũng đang cố suy nghĩ, miệng lẩm bẩm mà chẳng ra đáp án.
Chúng tôi chỉ có thể nhìn hắn đi qua từng phòng, từng phòng, bất lực hoàn toàn.
Suốt bốn mươi phút, bao nhiêu người đã thử:
Có người trùm kín chăn, tự cô lập mình.
Có người lớn tiếng đọc tên và số sinh viên.
Có kẻ liều đụng vào hắn.
Nhưng tất cả đều ch/ế/t.
Từ hơn hai mươi người trong nhóm, nghe như còn chút hy vọng…
Ấy vậy mà trước khi vòng hai kết thúc, chỉ còn tôi và Dịch Sơn.
Cả hai chúng tôi nín thở, chờ phán quyết cuối cùng.
Rồi tiếng kéo lê kim loại khô khốc vang lên — ngay trước cửa phòng tôi.
Xoạt… xoạt…
Âm thanh mỗi lúc một gần.
Tôi như tuyệt vọng hoàn toàn, chỉ đợi tiếng gõ cửa định mệnh.
Nhưng đúng lúc bước chân dừng lại, một ý nghĩ lóe sáng trong đầu.
Gần như theo bản năng, khi quản lý ký túc vừa giơ tay chuẩn bị gõ cửa, tôi bật dậy, tắt âm lượng điện thoại, rồi nhảy sang chiếc giường kế bên.
Nằm xuống cạnh thi thể lạnh ngắt của bạn cùng phòng.
9
Mùi m/áu tanh đặc quánh ập thẳng vào mũi, thứ m/áu đã khô lại, dính bê bết trên người tôi.
Nhưng tôi không dám động đậy.
Chỉ có thể nằm im, chờ hắn bước vào.
Hắn liếc qua chiếc giường trống, rồi cất giọng trầm khàn quen thuộc:
“Giường số 3 có ở đó không?”
Tôi cắn chặt răng, không đáp, thậm chí không dám thở mạnh.
Vì ngay trước mắt, tôi nhìn rõ — trong tay hắn là con d/ao chặt xương, phủ đầy m/áu, ánh lên lạnh lẽo.
Một phút trôi qua nặng nề.
Rồi hắn cười, nụ cười khô khốc, rợn người.
Tôi tưởng bị phát hiện, tim đập như muốn văng khỏi lồng ngực.
Nhưng hành động sau đó của hắn khiến tôi nhẹ nhõm.
Không nhận được câu trả lời, hắn vẫn làm như mọi khi — giơ d/ao lên, chém loạn vào chiếc giường của tôi.
Chỉ vài nhát, giường tầng và bàn học bên dưới bị phá nát, gỗ vụn tung lên.
Khi mọi thứ đã thành đống đổ nát, hắn cười khan một tiếng, rồi quay người rời đi.
Chờ đến khi bóng hắn biến mất khỏi cửa, tôi mới dám từ vũng m/áu bò dậy, bật lại âm lượng điện thoại và báo cho Dịch Sơn biết cách sống sót.
Gió lạnh luồn qua khung cửa gãy, quét qua người tôi.
Làm xong tất cả, tôi dựa vào tường, thở dốc, mồ hôi lạnh hòa lẫn m/áu trên da.
Đây là lần tôi đến gần Tử Thần nhất.
Nhưng may mắn — tôi đã chọn đúng.
10
Hóa ra, ngay từ đầu, chúng tôi đã sai hướng suy nghĩ.
Có lẽ vì vòng đầu quá đơn giản nên ai cũng chủ quan, nghĩ rằng “phối hợp với quản lý” chỉ là một cuộc kiểm tra bình thường.
Nhưng quy tắc đâu hề nói rõ “công việc của quản lý” là gì.
Mà thực chất, ngay khi thấy hắn mang vũ khí đẫm m/áu, chúng tôi lẽ ra phải hiểu —
“Công việc” của hắn chính là gi/ế/t.
Hay đúng hơn — “xử lý” những học sinh còn sống.
Mỗi khi hắn đến gần cửa, tiếng kim loại kéo lê vang lên chính là dấu hiệu cái ch/ế/t đang áp sát.
Trong tình huống đó, nằm yên trên giường chờ kiểm tra — chẳng khác nào tự đưa cổ vào d/ao!
Nhưng quy tắc lại cấm rời giường, cấm rời ký túc.
Vậy… trốn ở đâu?
Đến khoảnh khắc sinh tử ấy, tôi nghĩ ra đáp án duy nhất —
Là nằm vào vị trí của người đã ch/ế/t.
Ba chiếc giường còn lại trong phòng đều của những người đã ch/ế/t, mà người ch/ế/t — đâu cần “kiểm tra” nữa.
Tôi nằm xuống cạnh thi thể, hòa vào đó.
Vừa không rời giường, vừa “phối hợp” với công việc của hắn, để hắn tự do phá giường của tôi.
Nghe tôi phân tích xong, Dịch Sơn bật ra tiếng “tsk tsk” kinh ngạc.
11
“May thật, nếu không có nhóm này và thông tin của cậu, chắc tôi xong rồi.”
Tôi lắc đầu:
“Nhóm của cậu còn quan trọng hơn. Nhờ chia sẻ thông tin mà chúng ta so sánh được. Nếu chỉ có một mình trong phòng, không hiểu quy tắc, thì tôi cũng không nghĩ ra gì — chắc bị chém từ sớm rồi.”
Vòng hai còn mười mấy phút nữa là hết, mà quản lý đã “kiểm tra” xong và rời khỏi tòa.
Tôi và Dịch Sơn, mỗi người nằm trên một chiếc giường của bạn đã ch/ế/t, bàn bạc về các quy tắc tiếp theo.
Trong lúc nói chuyện, Dịch Sơn bất chợt lên tiếng:
“Ê, kỳ thật — tôi thử mở rộng vùng LAN, không ngờ bắt được tín hiệu từ tòa 8!”
Tòa 8 nằm bên kia hàng cây tùng rậm, bình thường chẳng nhìn rõ gì.
Hình như đó là ký túc nữ.
Cậu ấy gửi lời mời kết nối khá lâu, cuối cùng cũng có một tài khoản trống xuất hiện.
Một giọng nữ vang lên:
“Các anh là ai?”
Dịch Sơn giới thiệu trước:
“Xin chào, tôi là Dịch Sơn, phòng 203 tòa 7. Trước đây tôi dựng mạng nội bộ, giờ đang dùng để liên lạc…”
Tôi nói ngắn gọn:
“Tôi là Lâm Trường An, phòng 609 tòa 7.”
Đối phương im vài giây rồi đáp:
“Tòa 8, phòng 401 — Giang Tử Ngọc.”
12
Chờ hai, ba phút, tòa 8 không có thêm ai khác tham gia.
Chúng tôi đoán tình hình nơi đó có lẽ còn thảm hơn — có thể toàn tòa chỉ còn mình Giang Tử Ngọc.
Không ai để trao đổi, không có thông tin, một mình đối mặt với “quản lý sát nhân”, tỷ lệ sống gần như bằng không.
Thật khó tin cô ấy sống sót qua vòng hai chỉ một mình.
Theo lời cô kể, sau vòng một, hai phòng cạnh bên còn mỗi phòng một người.
Vì gần nhau, ba người họ cố hét qua cửa sổ để liên lạc.
Giang Tử Ngọc — vốn gan hơn — đã nằm sang giường của bạn đã ch/ế/t, gần cửa sổ hơn.
Khi quản lý bước vào, cô nhanh chóng nhận ra con d/ao vấy m/áu trong tay hắn, từng giọt m/áu nhỏ xuống nền, mùi tanh khiến cô cảnh giác.
Cô lập tức giả chết, co người lại, không dám thở mạnh.
Một phút căng thẳng trôi qua hắn rời đi.
Nhưng hai người bên cạnh thì không may mắn như vậy.
Dù họ im lặng, nhưng vẫn nằm trên giường của mình, nên cả hai bị t/àn s/át dã man.
Như để chứng minh dự đoán của chúng tôi, đúng 6 giờ, loa lại vang lên.
【Kết thúc vòng hai】
【Số người còn sống: 28】
13
Hai mươi tám người!
Nghe con số đó, ba chúng tôi đồng loạt rùng mình.
Một ngôi trường với hàng ngàn sinh viên…
Mới hai vòng đã chỉ còn 28 người.
“Lũ đặt luật đúng là quỷ…” — tôi nghiến răng, nhưng chưa kịp nói thêm thì loa vang lên tiếp.
“Công việc kiểm tra ký túc đã xong.
Bây giờ… đến lúc thư giãn.
Chúng ta hãy chơi trò nối thành ngữ!
Mỗi phòng bốn người phải tham gia đầy đủ, nối theo chiều kim đồng hồ.
Khoảng cách giữa hai lượt không vượt quá mười lăm giây.
Được dùng chữ đồng âm cùng thanh điệu, nhưng không được trùng thành ngữ trong ba lượt liền.
Ai không nối được… sẽ ch/ế/t.”
Nghe xong, cả ba chúng tôi chết lặng.
Giọng Giang Tử Ngọc run run:
“Tôi nghe nhầm không? Cả bốn người trong phòng đều phải tham gia?”
Đùa gì vậy.
Ba người cùng phòng tôi đều đã ch/ế/t cứng, người ngợm đầy m/áu, nằm bất động cả tiếng rồi.
Giờ còn phải… nối thành ngữ cùng họ?
Làm sao nối?
Chẳng lẽ phải kéo họ dậy?
Ý nghĩ vừa vụt qua thì cảnh tượng kinh hoàng diễn ra.
Ba thi thể vốn nằm bất động bỗng cùng lúc bật dậy.
Thân thể cứng đờ, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào tôi — không chút cảm xúc.
Trong loa, Dịch Sơn hét lên hoảng loạn — rõ ràng ai còn sống đều thấy chuyện tương tự.
Trước khi tôi kịp định thần, một trong ba “bạn cùng phòng” mở miệng, giọng khô khốc, rời rạc:
“Đắc đạo đa trợ.”
Một thành ngữ.
Đơn giản nhưng khiến toàn thân tôi lạnh buốt.
Tôi còn chưa chuẩn bị gì… trò chơi đã bắt đầu.
Người thứ hai nói, giọng khàn, mép rỉ m/áu:
“Trợ Trụ vi ngược.”