Chương 3 - Kỳ Nghỉ Hè Đầy Biến Cố
7
Vất vả lắm cả nhà mới tắm rửa xong xuôi.
Lý Kiến Văn mệt đến mức thẳng lưng cũng không nổi, vừa định nằm xuống chợp mắt một chút.
Đột nhiên, hai đứa học lớp một bắt đầu khóc rống lên:
“Hu hu hu~ Con muốn về nhà, con muốn mẹ!”
Tiếng khóc ré lên từng hồi, khiến cả nhà đang ngủ bị đánh thức.
Lý Kiến Văn giận đến tím mặt, không nhịn được gào to một tiếng:
“Không được khóc! Còn khóc nữa là tao bán tụi bây cho bọn buôn người đó!”
“Oa oa~ Cứu con với! Con không muốn bị bán cho bọn buôn người! Con muốn tìm chú công an!”
Hai đứa nhỏ lại càng khóc to hơn.
Khu chung cư cũ vốn đã cách âm kém. Nhà tôi lại đột ngột đón cả một đoàn người, nhất là lũ trẻ con la hét suốt, vốn đã thu hút sự chú ý.
Nghe thấy tiếng trẻ con gào khóc trong đêm, lại còn hét lên nào là “buôn người”, mấy bà cô hàng xóm nhiệt tình trong khu lập tức gọi báo cảnh sát.
Giữa đêm khuya, đồn công an gần đó điều động liền ba xe cảnh sát đến. Ngay tại chỗ, nhà tôi bị bao vây.
Lý Kiến Văn bị cảnh sát đè xuống ghế sofa, mặt mày ngơ ngác như mất hồn.
“Đồng chí cảnh sát! Hiểu lầm rồi, là hiểu lầm!”
“Tụi nhỏ đều là con cháu họ hàng nhà tôi, nghỉ hè nên lên đây chơi vài hôm. Chúng tôi không phải buôn người, không tin thì hỏi tụi nhỏ xem!”
Vài đứa lớn hơn thì đỡ, còn hai đứa nhỏ khóc đến nấc lên, chỉ tay vào Lý Kiến Văn mà nói nhất quyết anh ta là bọn buôn người, định bán tụi nó lên núi.
Xong rồi. Lý Kiến Văn bị đưa thẳng về đồn, bị thẩm vấn một trận ra trò.
Anh ta đưa số điện thoại của anh họ và chị dâu cho cảnh sát. Nhưng nửa đêm gọi mãi không ai bắt máy.
Mãi đến sáng hôm sau, điện thoại mới kết nối được, nghi ngờ “buôn người” mới được xóa bỏ hoàn toàn.
Về đến nhà, Lý Kiến Văn tức đến phát điên, gào lên bắt bố mẹ chồng mau đưa hai đứa nhỏ kia về quê.
8
Mẹ chồng sĩ diện nhất nhà. Nghe chồng tôi nói muốn đưa con cháu họ hàng về, bà lập tức ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa chửi ầm lên:
“Lý Kiến Văn, mày là thằng con bất hiếu!”
“Mày định lấy mặt mũi của tao ra chà đạp hả?”
“Hồi nhỏ anh họ mày đối xử với mày tốt cỡ nào, có cái kẹo cũng chia cho mày một nửa. Giờ con cái nhà người ta lên ăn hai bữa cơm, mày đã bày mặt khó chịu, còn định đuổi tụi nó về. Tao biết lấy mặt mũi đâu mà nhìn thiên hạ?”
“Tao nói cho mày biết, nếu mày muốn đuổi tụi nhỏ về quê, trừ khi giẫm qua xác của tao!”
Lý Kiến Văn sợ nhất mẹ mình nổi điên nằm ăn vạ.
Thấy mẹ đã ngồi bệt ra sàn, biết chắc chẳng ai đi được nữa, anh ta đành phải nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng.
Nhìn cảnh đó, tôi âm thầm cười lạnh trong lòng.
Mới ngày đầu thôi mà chịu không nổi rồi sao?
Theo lời mẹ chồng, đám trẻ phải ở lại nhà tôi cho đến gần ngày khai giảng mới được đưa về.
Cuộc sống “tốt đẹp” của Lý Kiến Văn, mới chỉ vừa bắt đầu thôi…
Vừa hay tôi đang ở bệnh viện chăm bà ngoại, rảnh rỗi, sáng hôm sau tôi mở camera phòng khách ở nhà lên xem.
9
Quả nhiên tôi đoán không sai, từ sáng sớm, trong nhà đã bắt đầu một ngày hỗn loạn.
Trước đây nhà chỉ có tôi với Lý Kiến Văn, sáng nào cũng vội vã bắt tàu điện đi làm. Không ai có thời gian làm bữa sáng, toàn mua đại cái gì đó ăn trên đường.
Giờ mẹ chồng nghe nói phải tự đi mua bữa sáng, liền nhảy dựng lên:
“Lý Kiến Văn! Mẹ đổ cả đống công nuôi mày lớn, còn cho mày ăn học tới đại học. Giờ mày báo đáp mẹ kiểu này hả?”
“Mỗi năm mẹ mới đến nhà mày được mấy lần, mà mày lại để mẹ tự đi mua bữa sáng? Lương tâm mày để chó ăn hết rồi sao?”
Mẹ chồng giận dữ, chặn cửa không cho chồng tôi đi, bắt anh phải làm bữa sáng cho cả nhà rồi mới được ra khỏi nhà đi làm.
Chồng tôi lo lắng đổ mồ hôi hột, gào lên với mẹ:
“Mẹ ơi! Mẹ đừng làm loạn nữa được không?”
“Nếu con làm bữa sáng cho mọi người rồi mới đi làm thì sẽ trễ chuyến xe đưa đón công ty mất. Mà trễ là bị trừ lương, còn mất luôn tiền thưởng chuyên cần tháng này…”
Nhưng mẹ chồng không nghe gì cả. Trong mắt bà, sĩ diện là trên hết.
Ở quê, bà đã khoe khoang không biết bao nhiêu với hàng xóm láng giềng. Lần này lên thành phố, là để dẫn đám cháu lên hưởng thụ.
Kết quả mới sang ngày thứ hai, con trai bà đã không thèm nấu bữa sáng cho mọi người.
Nếu chuyện này đồn về làng, bà còn mặt mũi nào sống nữa?
“Lý Kiến Văn! Nếu mày còn nhận tao là mẹ, thì đừng nói gì thêm. Mau đi làm bữa sáng cho tụi nhỏ!”
10
Chồng tôi không cãi nổi, đành đặt cặp laptop xuống, lê bước vào bếp nấu ăn.
Nhưng hôm qua lúc tôi rời nhà, vốn dĩ không chuẩn bị nguyên liệu làm bữa sáng.
Anh ta mở tủ lạnh lục lọi một hồi.
Cuối cùng nấu một nồi trứng luộc thật to, luộc thêm một nồi mì sợi, chan nước tương và dầu mè vào rồi bê ra.
Mẹ chồng thấy chồng tôi lăn xăn trong bếp cả buổi, cuối cùng chỉ bưng ra được mỗi hai món đó, lập tức mặt mày tái mét.
“Lý Kiến Văn! Tao nuôi mày lớn từng này, mày định cho tao ăn cái thứ này hả?”