Chương 2 - Kỳ Nghỉ Hè Đầy Biến Cố
Tôi âm thầm cười lạnh, nhận lấy 500 tệ.
Kiếp trước, tôi cứ tưởng mình lấy được người đàn ông “biết tính toán, biết tiết kiệm”.
Cho nên, khi Lý Kiến Văn keo kiệt với tôi và gia đình tôi, tôi lại nghĩ đó là biểu hiện của người biết vun vén.
Nhưng sau này tôi mới nhận ra, với tôi và người nhà tôi, anh ta không nỡ chi dù chỉ một đồng.
Còn với ba mẹ, anh chị em bên nội, và đám họ hàng dưới quê của anh ta, thì tiêu tiền lại cực kỳ rộng rãi.
Năm thứ hai sau khi cưới, mẹ chồng nói muốn sửa lại căn nhà cũ ở quê.
Lý Kiến Văn không nói hai lời, chuyển hết 50.000 tệ chúng tôi cực khổ tiết kiệm để chuẩn bị sinh con, gửi hết cho mẹ chồng.
Năm thứ ba, tôi đề nghị chuẩn bị mang thai, vừa vất vả lắm mới lại tiết kiệm được 20.000 tệ.
Kết quả, mẹ chồng bảo con trai cả của bà thi trượt cấp 2, muốn học trường tư mà còn thiếu 20.000 học phí.
Lý Kiến Văn lập tức chuyển toàn bộ số tiền đó cho anh trai mình, không thiếu một xu.
Chưa kể mấy dịp lễ tết, mẹ chồng cảm thấy chồng tôi tốt nghiệp trường danh giá, lại mua được nhà ở thành phố lớn, là người thành đạt nhất làng.
Lần nào về quê cũng yêu cầu anh ta mua đủ loại rượu bia, thuốc lá xịn để đem biếu họ hàng.
Cứ thế, dù tôi và Lý Kiến Văn có cố gắng làm việc, tiết kiệm đến đâu, chỉ cần về quê một chuyến là tiền dành dụm cả năm cũng tiêu sạch bách…
Giờ nghĩ lại, may mà vì không có tiền nên tôi chưa sinh con.
Ly hôn với Lý Kiến Văn, cũng chẳng có gì phải tiếc nuối.
4
Kiếp này, không có tôi ngăn cản, đúng như tôi dự đoán, Lý Kiến Văn không nỡ từ chối mẹ mình.
Hai ngày sau, anh cả và chị dâu của Lý Kiến Văn dẫn theo một trai một gái.
Cộng thêm hai con trai và một con gái của em gái chồng.
Rồi còn con trai, con gái của anh họ nhà bác ruột, con trai của anh họ bên cậu.
Thêm cả bố mẹ chồng, em gái chồng, tổng cộng lớn bé mười hai người.
Kéo một đoàn đông nghịt chen chúc vào căn nhà cũ nát rộng 89 mét vuông của chúng tôi.
Thấy tôi không có mặt, mẹ chồng lập tức sa sầm mặt mũi.
“Kiến Văn, vợ con đâu rồi?”
“Chẳng phải biết nhà có khách nên ra chợ mua đồ rồi sao?”
“Con mau gọi điện cho nó, bảo nó mua mấy con tôm hùm, cua bự, rồi mấy món gà rán, hamburger tụi nhỏ thích ăn, mua nhiều vào.”
“Hiếm khi người nhà về chơi, con với vợ con đừng có tính toán quá.”
Nghe mẹ chồng nói vậy, Lý Kiến Văn lúng túng đáp:
“Mẹ à, vợ con về quê thăm bà ngoại rồi… không có ở nhà…”
“Gì cơ? Vợ con không có ở nhà? Vậy mấy hôm nay ai nấu cơm giặt đồ? Ai dẫn mấy đứa nhỏ đi chơi?”
Lý Kiến Văn vội vàng nịnh nọt mẹ:
“Con sẽ đặt đồ ăn ngoài cho mọi người, rồi con dẫn tụi nhỏ đi chơi.”
“Với lại, vợ con nói bà ngoại nhập viện, nên chỉ về thăm một chút, chắc vài hôm nữa sẽ về lại thôi…”
“Mẹ à, mấy hôm đầu mọi người chịu khó chút nhé. Đợi Lily về, con nhất định sẽ bảo cô ấy chăm sóc mẹ chu đáo.”
Nghe chồng tôi nói vậy, mẹ chồng mới miễn cưỡng chấp nhận.
Kiếp trước, chồng tôi nghĩ rằng chỉ cần lo ba bữa cơm cho bảy đứa nhỏ là xong chuyện.
Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta đã nếm trải đủ thứ khổ sở vì nhà có bảy đứa trẻ con.
Chuyện ăn uống thì dễ giải quyết nhất, tụi nhỏ đều thích ăn đồ mua sẵn.
Anh ta đặt hamburger, gà rán, khoai tây chiên, nước ngọt… ai cũng khen ngon, rất hài lòng.
Nhưng vừa ăn xong, vấn đề mới lại nảy sinh—
Ba đứa đang học cấp hai chạy tới hỏi nhà có tay cầm chơi game không, tụi nó muốn chơi điện tử.
Hai đứa lớp bốn, lớp năm cũng đòi chơi iPad, bảo phải chơi game “Trứng Đấu”.
Hai đứa nhỏ học lớp một thì thấy tivi bị mẹ chồng chiếm mất, khóc lóc đòi xem hoạt hình.
Khó khăn lắm mới dỗ xong tụi nhỏ, thì đám người lớn lại bắt đầu gây chuyện.
5
Trước đây mỗi lần bố mẹ chồng hay anh chị chồng lên thành phố chơi, ăn uống, ở lại, đi lại… tôi đều lo hết mọi việc.
Lý Kiến Văn chỉ ngồi không, chẳng biết trong nhà có nhiều khách thì sinh hoạt rắc rối cỡ nào.
Kiếp này, không có tôi – con trâu già cần cù cam chịu – cuối cùng cũng đến lượt anh ta nếm trải mùi đời.
Bố mẹ chồng và anh chị chồng cứ nghĩ nhà tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ, nên lúc lên chẳng mang theo thứ gì.
Tới buổi tối, chuẩn bị tắm rửa ngủ nghỉ, rắc rối lại ập tới—
Mẹ chồng hét toáng:
“Kiến Văn, con có mua đồ ngủ với dép cho mẹ không?”
Bố chồng ngồi cạnh lẩm bẩm:
“Hết thuốc lá rồi, Kiến Văn, con có mua thuốc cho bố chưa?”
Anh chị chồng cũng giục:
“Kiến Văn, mau lấy kem đánh răng, bàn chải, khăn tắm cho bọn anh dùng tối nay đi.”
Lý Kiến Văn mặt mũi đờ đẫn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta nào biết nhà có khách thì phải chuẩn bị lắm thứ linh tinh đến vậy?
Cuống cuồng gọi điện cho tôi:
“Vợ ơi, em để đồ ngủ với dép của bố mẹ ở đâu thế?”
“Còn thuốc lá của bố anh, em có mua không?”
“Còn mấy đồ dự phòng như kem đánh răng, bàn chải, khăn tắm… em cất ở đâu?”
6
Ở đầu dây bên này, nghe xong mấy câu hỏi dồn dập của anh ta, tôi mới chậm rãi đáp:
“Ba mẹ đâu có nói là muốn em mua mấy thứ đó mà.”
“Ra ngoài chơi mà mấy món cơ bản như kem đánh răng, bàn chải cũng không mang theo sao?”
Lý Kiến Văn ở đầu dây kia nghẹn họng, cố nén giận giải thích:
“Ba mẹ hiếm khi đi xa, không biết cần chuẩn bị những gì. Mình là con thì nên thông cảm cho người già.”
“Với lại, mấy lần trước, chẳng phải đều là em chuẩn bị hết đấy à?”
Tôi thầm cười lạnh.
Thì ra anh cũng biết, mấy lần người nhà anh tới chơi, mọi chuyện đều là tôi một tay lo liệu?
Vậy mà miệng lúc nào cũng nói hiếu thảo, nói muốn báo đáp anh chị, vậy mà đến kem đánh răng, dép đi trong nhà cũng chẳng biết mua cho họ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để vạch mặt anh ta, tôi chỉ giả bộ áy náy nói:
“Xin lỗi anh nhé, vì bà ngoại nhập viện, em vội quá nên quên mất, không kịp mua đồ sinh hoạt cho ba mẹ.”
“Giờ vẫn còn sớm mà, anh ra siêu thị mua chút là được.”
Cúp máy xong, tôi lập tức mở camera giám sát phòng khách ở nhà.
Quả nhiên thấy Lý Kiến Văn chửi rủa vài câu, rồi cầm chìa khóa xe điện, lật đật ra ngoài mua đồ.
Tôi khẽ cong khóe môi, cười lạnh.
Mới bắt đầu thôi mà, Lý Kiến Văn. Kiếp này, những ngày khổ cực của anh… vẫn còn dài lắm.