Chương 7 - Kiếp Trước Không Còn Anh
Nét chữ quen thuộc trên phong bì khiến tim tôi khựng lại một nhịp.
“Hạ Chi Linh:
Mùa thu ở Thủ đô đến sớm hơn quê mình, lá ngô đồng đã bắt đầu ngả vàng.
Lớp báo chí căng hơn tớ tưởng, nhưng rất thú vị.
Hôm qua đi ngang qua hiệu sách, thấy tạp chí quân sự có bài viết về trường cậu, tớ liền mua ngay.
Cậu sống tốt chứ?
Cố Đình Tiêu”
Tôi gấp thư lại, cho vào phong bì, không viết hồi âm.
Sau đó, thư của anh vẫn lác đác gửi tới.
Có khi một tháng một bức, có khi hai ba tháng mới có một lần.
Nội dung đa phần là mấy chuyện vặt vãnh: cơm canh trong căn tin, bạn cùng phòng mới, chuyện vui trong tiết học phỏng vấn…
Mỗi lá thư đều kết lại bằng câu hỏi dè dặt về tình hình của tôi.
Tôi vẫn không trả lời.
Học kỳ hai năm hai, trường phát động tuyển chọn học viên ưu tú đi nghĩa vụ quân sự.
Dưới ánh đèn bàn ký túc, tôi đọc đi đọc lại thông báo nhập ngũ, trước mắt chợt hiện lên hình ảnh mình của kiếp trước — người từng vì tình yêu mà đánh mất cả tiền đồ.
Hôm sau, tôi nộp đơn xin tham gia.
“Cô nghĩ kỹ chưa?” – giáo viên huấn luyện nhìn tôi nghiêm nghị – “Trong quân đội không vì cô là con gái mà nhân nhượng đâu, gian khổ lắm đấy.”
“Hơn nữa, đã nhập ngũ thì ít nhất hai năm không liên lạc với bên ngoài.”
Tôi đứng thẳng người, đáp dõng dạc:
“Báo cáo thầy, em đã nghĩ kỹ rồi!”
Gọi điện về nhà, mẹ vẫn cười như mọi khi, chỉ là trong giọng nói phảng phất chút lo lắng:
“Từ nhỏ con đã bướng, đã quyết thì không thay đổi. Nhưng nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé.”
“Yên tâm đi mẹ.”
Hôm trước ngày rời trường, tôi lại nhận được thư của Cố Đình Tiêu.
Lần này phong bì dày hơn mọi khi, ngoài thư còn có một tấm ảnh chụp anh trước cổng Đại học Thủ đô.
Trong nắng, anh cười rất rạng rỡ, nhưng trong mắt lại như có điều gì cất giấu.
“Hạ Chi Linh:
Nghe nói trường cậu có chỉ tiêu nhập ngũ, cậu có định đăng ký không?
Nếu… nếu thật sự nhập ngũ, cậu có thể nói với tớ một tiếng được không?
Tớ đã xin làm phóng viên chuyên mục quân sự của báo trường. Biết đâu một ngày nào đó, tớ sẽ được vào doanh trại phỏng vấn cậu.
Bảo trọng.
Cố Đình Tiêu”
Tôi cất ảnh và thư vào ngăn kéo, khoá lại, khoác ba lô lên vai bước vào hành trình mới.
Xe quân sự chầm chậm rời khỏi cổng trường, tôi nhìn dãy giảng đường xa dần trong tầm mắt, bất giác nhớ đến bóng áo xanh năm nào chạy theo xe.
Có lẽ lần này, chúng tôi thật sự sẽ biến mất khỏi cuộc đời nhau.
Nhưng lòng tôi lại vô cùng bình lặng, như một con thuyền cuối cùng cũng tìm được bến đỗ của mình.
07
Hai năm quân ngũ, giống như một hành trình tu luyện dài đằng đẵng.
Ba tháng đầu ở doanh trại tân binh, ngày ngày lăn lê bò trườn giữa bùn đất.
Huấn luyện trên cao nguyên, đứng gác giữa cái lạnh âm hai mươi độ.
Lúc đi cứu lũ, tôi vác bao cát ngâm mình trong dòng nước ngập ngang thắt lưng suốt một ngày trời.
Những gian khổ ấy lại khiến lòng tôi ngày càng yên ổn hơn.
Không thư từ, không ồn ào từ thế giới bên ngoài, chỉ có lịch trình đều đặn và nhiệm vụ đơn thuần.
Tôi dần quen với kiểu sống như vậy, thậm chí còn bắt đầu thấy thích sự đơn giản ấy.
Không cần vướng bận vì ai, chỉ cần tập trung hoàn thành bổn phận của mình.
Cho đến đêm hè mưa như trút nước hôm đó.
Đê gần doanh trại bị vỡ, năm ngôi làng đối diện nguy cơ chìm trong biển nước.
Trung đội chúng tôi lập tức xuất phát trong đêm, tôi chủ động xin dẫn đội xung kích tới điểm vỡ nguy hiểm nhất để đóng cọc giữ nước.
Nước lũ gầm rú cuốn sập bức tường chắn sóng dựng tạm, tôi ôm chặt cây cọc cuối cùng giữa dòng xiết, cố thủ đến khi chi viện đến nơi.
Sau đó, thống kê cho thấy nhờ chúng tôi giữ vững tuyến đó, hơn ba ngàn hộ dân hạ lưu được sơ tán an toàn.
“Đồng chí Hạ Chi Linh có biểu hiện xuất sắc trong công tác phòng chống thiên tai…” Những dòng chữ trên tờ tuyên dương như chao đảo trước mắt tôi, “Được ghi nhận công trạng cá nhân, Huân chương hạng Nhì.”
Lễ khen thưởng được tổ chức sau đó một tuần, nghe nói sẽ có nhiều cơ quan truyền thông đến phỏng vấn.
Đại đội trưởng vỗ vai tôi:
“Lên truyền hình rồi đấy nhé, làm rạng danh cả đơn vị!”
Tôi cười cười, không đáp.
Hôm diễn ra buổi lễ, tôi mặc quân phục thẳng thớm, đứng sau hậu trường.
Khán phòng đã kín chỗ, một hàng máy quay xếp san sát.
Nhân viên đang kiểm tra danh sách:
“Phóng viên của Nhật Báo Quân Sự tới chưa?”
“Có mặt rồi!”
Một giọng nói quen thuộc khiến sống lưng tôi lập tức căng cứng.
Tôi chậm rãi quay lại, thấy Cố Đình Tiêu đang ôm máy ảnh đứng ngay cửa vào.
Anh trông trưởng thành hơn lần gặp trước, nhưng ánh mắt vẫn là dáng vẻ tôi từng khắc sâu trong ký ức.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh suýt chút làm rơi máy.