Tôi và Lục Vân Hà đã sống với nhau như khách quý suốt ba mươi năm.
Năm tôi năm mươi tuổi, Lục Vân Hà mắc trọng bệnh.
Trước lúc lâm chung, anh lặng lẽ nhìn tôi và nói: “Kiếp sau, chúng ta cầu đi cầu, đường đi đường, quên nhau nơi giang hồ nhé.”
Dù anh không nói rõ, nhưng tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Suốt hơn ba mươi năm qua anh chưa từng quên được bóng hình Bạch Nguyệt Quang – người phụ nữ vì yêu mà rời xa anh.
Sau khi cô ấy mất nơi đất khách quê người, hồn anh dường như cũng tan theo.
Hơn hai mươi năm qua anh sống mơ màng như cái xác không hồn.
Dù người ở bên tôi, làm một người chồng không chê vào đâu được trong mắt người ngoài, nhưng trái tim anh đã sớm đi theo người phụ nữ đó.
Cái gọi là “tương kính như tân” giữa chúng tôi chẳng qua là sự ứng phó hời hợt của anh và sự cố chấp đơn phương từ tôi.
Tôi đau như dao cắt, nhưng cuối cùng vẫn nặng nề gật đầu.
“Được, cầu đi cầu, đường đi đường. Tốt nhất là không gặp lại. Tốt nhất là… không quen biết.”
Tôi mở mắt ra và phát hiện mình đã trọng sinh về đúng ngày nhà họ Lục sắp phá sản.
Bàn tay khô gầy của Lục Vân Hà trong những giây phút cuối cùng siết chặt lấy cổ tay tôi.
Bình luận