Chương 7 - Kiếp Này, Tôi Không Làm Vợ Ông Nữa
Trong điện thoại, giọng ông ta lắp bắp:
“Là tôi cưu mang cô khi cô không có chỗ ở, là tôi cho cô công việc. Giờ là lúc cô báo ân rồi, quay về chăm sóc tôi đi.”
Nghe những lời ông ta nói mà tôi muốn cười chết.
Ông ta cần bảo mẫu, tôi cần việc làm, là đôi bên cùng có lợi.
Vậy mà ông ta lại đổi trắng thay đen, nói như thể có ân với tôi.
Tôi lười cãi lại, chửi một câu “đồ thần kinh” rồi dứt khoát cúp máy, chặn số luôn một thể.
Nhưng thời gian yên ổn chẳng kéo dài được bao lâu.
Lý Anh Hoa đích thân mò đến tận nơi.
“Cô là bảo mẫu của tôi, một tớ không hầu hai chủ, cô nhất định phải quay lại chăm tôi!”
Nói thật, việc ông ta khăng khăng đòi tôi quay lại làm bảo mẫu cũng xem như là công nhận năng lực của tôi.
Nhưng kiểu công nhận này khiến tôi thấy vừa buồn nôn vừa khó chịu.
Tôi biết ông ta cố chấp, căn bản không nghe lọt tai lời khuyên của ai.
Thế nên tôi dứt khoát nhìn thẳng về phía mấy đứa con đứng sau lưng ông ta.
“Các người cũng cảm thấy tôi có trách nhiệm chăm sóc cha các người sao?”
Nụ cười trên mặt chúng cứng lại, rồi nói:
“Ba bọn cháu lớn tuổi rồi, đã quen với sự chăm sóc của dì, dì vì tình nghĩa bao năm qua quay về chăm ông ấy một chút đi.”
“Có dì chăm ông ấy, bọn cháu cũng yên tâm hơn.”
“Thế còn chị Lưu thì sao? Trong thời gian tiếp tục tìm người mới, nếu xảy ra chuyện gì, các người gánh nổi trách nhiệm à?”
“Dì có thể chăm cả hai bên mà, nhưng như vậy thì lương chỉ trả được một nửa thôi.”
Quả nhiên là cha nào con nấy, cáo sinh cáo, chuột sinh chuột.
Chúng giỏi tính toán thật, mà lý lẽ với loại người này là vô dụng.
“Tiểu Hứa à, cô làm cho nhà người ta, đợi đến lúc cô không làm nổi nữa thì người ta cũng sẽ sa thải cô.”
“Nhưng nếu cô quay về, tôi đảm bảo chỉ cần cô chịu không lấy lương, tôi nuôi ăn nuôi ở, dù cô không làm được nữa tôi cũng sẽ không đuổi cô đi.”
Nụ cười trên mặt Lý Anh Hoa đầy tự tin, ông ta nghĩ đầu tôi bị lừa đá, sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý ấy chỉ vì cái mác “chưa cưới”.
Tôi nhíu mày, mỉa mai:
“Chăm ông tới chết, không nhận được xu nào, cuối cùng còn bị đá ra đường, chuyện tốt như vậy ai thích thì làm, chứ tôi có chết cũng không làm.”
Ông ta lập tức nổi đóa:
“Nói không chừng cô chết trước tôi đấy!”
Ông ta cũng nói là “không chừng”, cứ như thể cả thế giới này chỉ có mỗi ông ta là thông minh, còn người khác đều là kẻ ngốc.
Tôi từ đầu đến chân, kỹ lưỡng đánh giá ông ta một lượt, nhìn đến mức ông ta rùng mình.
Lúc này tôi mới thong thả nói:
“Nhìn cái thân thể này của ông, e là không còn sống được bao lâu nữa đâu.”
“Nếu là tôi thì tôi tranh thủ mà về ôm mỹ nhân của mình, đừng phí thời gian dây dưa với tôi.”
Người lớn tuổi tối kỵ bị nói sắp chết, Lý Anh Hoa tức đến mức suýt nghẹn thở, mặt tái xanh.
Lũ con ông ta thấy vậy liền muốn đổ vạ cho tôi:
“Bà làm ba tôi tức thành như vậy, bà không trốn được đâu, chúng tôi nhất định truy cứu trách nhiệm!”
Vừa nói vừa nhào tới kéo tôi đi, ép tôi phải đi theo họ.
“Đủ rồi! Các người cũng là người có học, sao lại vô liêm sỉ đến vậy?”
Lý Anh Hoa trước khi nghỉ hưu là cán bộ trung cấp trong trường học, còn con cái ông ta đều nhờ quan hệ mà được sắp xếp vào làm trong ngành giáo dục.
Con trai của chị Lưu lại làm ở Sở Giáo dục, đó cũng là lý do tôi từ chối những lời mời khác để chọn đến làm cho nhà chị ấy.
Phải nói, Lý Anh Hoa là kẻ đầu sỏ khiến tôi kiếp trước rơi vào kết cục bi thảm.
Nhưng lũ con ông ta cũng không vô tội.
Nếu như ngay từ đầu, chúng dứt khoát bắt chúng tôi ly hôn, hoặc sau khi ông ta liệt giường thì đuổi tôi đi,
Tôi đã chẳng hận chúng đến vậy.
Nhưng sau khi Lý Anh Hoa bị liệt, bọn chúng rút sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của ông ta, chỉ để lại khoản lương hưu.
Mà số lương đó thì chẳng đủ để vừa khám chữa bệnh vừa duy trì sinh hoạt của cả hai người.
Cuộc sống lúc nào cũng chật vật.
Năm tôi sáu mươi tuổi, một viện dưỡng lão chủ động liên hệ với tôi.
Hóa ra con gái tôi trước khi qua đời đã đóng sẵn tiền cho tôi vào viện dưỡng lão, tôi hoàn toàn có thể để lại ông ta mà sống cuộc đời an nhàn của riêng mình.
Nhưng tôi biết, nếu tôi đi rồi, lũ con ông ta sẽ chẳng ai ngó ngàng đến ông ta nữa, chờ đợi ông ta chỉ có cái chết.
Thế nên tôi rút toàn bộ tiền viện, dùng để trang trải sinh hoạt của hai người.
Lý Anh Hoa không phải không biết chuyện này, tôi nghĩ ông ta nể tình, ít nhất cũng không đuổi tôi đi.
Nhưng ông ta lại tàn nhẫn đến vậy.
Khi tôi hết giá trị lợi dụng, thứ chờ tôi chính là bị quẳng ra ngoài đường.