Chương 6 - Kiếp Này, Tôi Không Làm Vợ Ông Nữa

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hạt giống tôi gieo trong lòng ông ta đã sớm bén rễ nảy mầm – ông ta chỉ muốn tìm một người vợ trẻ đẹp.

Yêu cầu kỳ quặc thế này, ông ta không tiện nói thẳng với con gái, nên đi ra chợ mai mối lượn vài vòng, cuối cùng dẫn về một phụ nữ ba mươi tám tuổi, ly dị, có con, quê ở nông thôn.

Khi con cái ông ta nghe tin, lập tức trở về nhà làm loạn một trận, còn dọa nếu ông ta không nghe lời, sau này chúng sẽ không đoái hoài gì nữa.

Lý Anh Hoa cứ tưởng mình vớ được món hời lớn, vợ mới vừa trẻ lại biết cách chăm sóc ông ta như tôi từng làm.

Những lời đe dọa của con cái chẳng có chút tác dụng nào đối với ông ta.

Con cháu nhìn ông ta lì lợm không chịu thay đổi, tức đến điên người.

Lần này, ngay cả Lý Nhiễm cũng không còn đứng về phía ông ta nữa.

Bọn họ đều thừa biết, người vợ trẻ ấy tuyệt đối không thể thật lòng sống với Lý Anh Hoa.

Cô ta không vì tiền thì chẳng lẽ vì cái thân già suốt ngày ỉa ra quần của ông ta?

Nhưng Lý Anh Hoa lại hoàn toàn không biết tự lượng sức.

Ông ta cứ cho rằng vợ mới là bị khí chất nho nhã của mình làm cảm động.

Cho nên, khi Lý Nhiễm ra tay đánh vợ ông ta, ông ta bộc phát chủ nghĩa đại nam nhân và tinh thần trách nhiệm, không do dự tát thẳng một cái vào mặt Lý Nhiễm.

Tiếng ồn ào bỗng chốc tắt lịm, không gian chìm vào tĩnh mịch.

Lý Nhiễm ôm mặt, môi run rẩy hỏi:

“Ba, ba vì bà ta mà đánh con?”

So với sự ngang ngược của con cái, người vợ mới lại nhẹ nhàng vỗ lưng ông ta, bảo ông đừng giận.

Áy náy vừa thoáng hiện trong mắt Lý Anh Hoa vì ánh mắt thất vọng của con gái, phút chốc cũng tan biến.

Tôi chợt nhớ lại kiếp trước, dù tôi đã nhiều lần hỏi ông ta liệu con cái có biết chuyện chúng tôi đi đăng ký kết hôn không, ông ta vẫn luôn giấu giếm.

Sau khi biết chúng tôi đã đăng ký, hai cô con dâu của ông ta chỉ tay vào mặt tôi mà chửi rủa không ngớt.

Tôi vừa khóc vừa nói, thầy Lý nói các người đều biết và đồng ý, nếu không tôi đã không kết hôn với ông ấy.

Không tin thì cứ hỏi Tiểu Nhiễm.

Lý Nhiễm chẳng những không đứng ra giải thích giùm tôi, mà để phủi sạch trách nhiệm biết trước, còn đích thân tát tôi hai cái.

Không chịu nổi nhục, tôi vùng lên đòi ly hôn, Lý Anh Hoa từ trên cao nhìn xuống, khinh khỉnh nói:

“Ly hôn rồi, công việc này cô cũng không làm được nữa, cô đi đâu được chứ?”

“Ra đường sống lang thang sao?”

Nhà họ Lý là gia đình đầu tiên tôi từng phục vụ, khi ấy tôi bị Lý Anh Hoa tẩy não, nghĩ rằng mình là phụ nữ nông thôn không học thức lại lớn tuổi, rời khỏi nhà họ thì chẳng ai thuê.

Tôi đến giờ vẫn nhớ cảm giác tủi nhục và bất lực lúc đó.

May mắn thay, kiếp này tôi không đi lại con đường cũ nữa, dũng cảm bước ra.

Ban đầu Lý Anh Hoa vẫn sống được vài ngày dễ chịu, đợi ông ta giúp con riêng của vợ chuyển trường về gần nhà xong thì cả hai mẹ con kia lập tức hiện nguyên hình.

Người vợ mới lập tức phủi tay, việc nhà thì không động vào một ngón.

Nhưng cô ta lại không chịu nổi dơ, khiến ông ta – một ông già gần đất xa trời – bị điều khiển như con quay, dọn dẹp quét tước không ngừng.

Chỉ cần không đạt yêu cầu là bị bắt làm lại từ đầu.

Nấu cơm thì càng không có chuyện đó, cô ta kế thừa truyền thống “tốt đẹp” của Lý Anh Hoa, ăn cơm ở mấy quán nhỏ gần khu chung cư là xong.

Lý Anh Hoa vừa mất mặt một trận nên nhất quyết không chịu đi.

Nhưng sau vài bữa bị đói thì ông ta cũng chẳng giữ được thể diện gì nữa.

Ông ta nghĩ lần này chỉ cần tránh những món mình dị ứng là ổn, nhưng mấy quán ăn ngoài đường thì tất cả nguyên liệu đều cắt trên cùng một cái thớt.

Dính chéo thực phẩm là điều không tránh được.

Lần này, ông ta thậm chí còn chưa bước ra khỏi quán thì đã “tè” đầy một ống quần.

Ông ta vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, người vợ bên cạnh bịt mũi, không ngoảnh lại mà bỏ đi thẳng.

Hôm đó, mỗi bước ông ta đi là rỉ ra ít chất thải.

Ông ta lê lết về nhà, nhưng vợ ông ta không những không mở cửa mà còn hắt thẳng một chậu nước lạnh từ tầng trên xuống.

“Ông đi rửa sạch rồi hãy vào, đừng mang mấy thứ dơ bẩn này vào nhà.”

Tuy là mùa xuân nước không đến mức quá lạnh, nhưng với một ông già thì vẫn quá sức chịu đựng.

Ông ta ướt sũng từ đầu đến chân, hôi hám bốc mùi, đứng run rẩy giữa gió xuân vài tiếng rồi ngất lịm trên nền đất.

Từ đầu đến cuối, vợ ông ta không thèm ra nhìn lấy một cái, vẫn là hàng xóm tốt bụng đi ngang qua thấy vậy mới gọi xe cấp cứu.

Con cái của Lý Anh Hoa lại ảo tưởng muốn dùng dư luận ép mẹ con kia rời khỏi nhà.

Họ tố mẹ con đó nào là không chịu làm việc nhà, không chịu nấu cơm, ép Lý Anh Hoa làm tất.

Nhưng hàng xóm đâu dễ bị vài lời kích động mà nghe theo.

Chuyện Lý Anh Hoa từng định bóc lột bảo mẫu đã quá rõ ràng, mọi người chỉ cười nhạo ông ta tham mà hại thân.

Nếu ông ta không ham cái mã trẻ đẹp, không mơ mộng có được lao động miễn phí, thì đâu đến nỗi thành ra thế này?

Lý Anh Hoa hoàn toàn trở thành trò cười trong khu.

Sau khi xuất viện, có vài hàng xóm tò mò đến thăm, phát hiện ông ta có triệu chứng nhẹ của đột quỵ, nói chuyện lè nhè, đi đứng cũng loạng choạng.

Tôi thật ra cũng có hứng muốn xem trò vui, nhưng nghĩ đến việc cả nhà họ đều như chó điên, tôi vẫn nên tránh cho lành.

Tôi không tìm ông ta, vậy mà ông ta lại tìm đến tôi trước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)