Chương 2 - Kiếp Này Tôi Không Cứu Anh Nữa

Còn livestream tố cáo tôi:

【Tôi là bạn cùng bàn suốt ba năm với cô ấy, tôi luôn biết cô ấy thích Chu Dật, nhưng không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như thế.】

【Lê Nam Phong có vấn đề về tình dục, cô ta… cô ta từng gọi mười trai bao trong một đêm.】

【Tôi từng khuyên cô ấy rồi, nhưng cô ấy không nghe. Cô ta còn mập mờ với ông già góa sống cạnh nhà nữa…】

Buổi livestream đó khiến mọi chuyện bùng nổ.

Tôi hoàn toàn rơi xuống đáy vực, nhà trường cũng ra quyết định khuyên tôi nghỉ học.

Sau này, tôi vô tình gặp lại cô ta một lần.

Lúc ấy, cô ta đã có địa vị cao trong xã hội.

【Cảm ơn nhé, nếu không có chuyện của cậu, tôi đã chẳng thể thay thế suất tuyển thẳng và thuận lợi vào Thanh Hoa – Bắc Đại.】

Ký ức trào về, tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Bình.

Kiếp trước, chính tôi và cô ta cùng phát hiện Chu Dật kéo Lâm Diên Diên vào nhà vệ sinh nam.

Tôi lao vào ngăn cản, còn cô ta thì miệng bảo đi gọi người đến giúp,

nhưng lại đứng nép một bên quay clip như xem trò vui…

Thấy tôi vẫn chưa hành động, Lưu Bình gấp đến mức nói năng lộn xộn:

“Chu Dật kéo Lâm Diên Diên vào nhà vệ sinh nam rồi, cô ấy cứ khóc mãi, Chu Dật… Chu Dật định xâm hại cô ấy!”

“Nhưng… chẳng phải họ thích nhau sao? Làm sao cậu biết chắc Lâm Diên Diên không tự nguyện?”

Nghe tôi nói vậy, Lưu Bình sững người.

Ai trong lớp chẳng biết hai người đó đang mập mờ với nhau, chỉ chờ công khai.

Lưu Bình cuống quýt níu lấy cổ tay tôi:

“Nhưng dù gì họ cũng là học sinh, không thể làm vậy được!”

“Đi đi, cùng tôi xem thử. Chúng ta không thể làm ngơ.”

2

Trong mắt Lưu Bình, sự toan tính gần như sắp trào ra ngoài.

Cô ta chỉ muốn hủy hoại tôi để giành được suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại.

Tôi không nói thêm gì nữa, lặng lẽ theo cô ta đi xuống lầu.

Trên đường đi, tôi lén gửi tin nhắn cầu cứu mà mình đã soạn sẵn từ trước cho hiệu trưởng và ban giám hiệu, đồng thời liên lạc với vài hot streamer đang livestream gần khu vực trường.

Dù sao Lâm Diên Diên cũng là con gái hiệu trưởng.

Kiếp trước khi đuổi học tôi, chính hiệu trưởng đã sỉ nhục tôi thậm tệ, gọi tôi là loại qua tay ngàn người, thân thể rẻ mạt”.

Lần này, tôi muốn để bà ta tận mắt chứng kiến vở kịch tuyệt vời của con gái mình.

Gần đến nhà vệ sinh,

Chúng tôi nghe thấy bên trong vang lên những âm thanh mập mờ khó tả.

“Anh Chu Dật… chỗ này… chỗ này nữa… em muốn…”

“Anh Chu Dật, anh giỏi quá…”

Tiếng rên rỉ của nữ sinh hòa lẫn tiếng thở dốc trầm đục của nam sinh vang lên không ngớt.

Lưu Bình đảo mắt một cái, rồi nói:

“Nam Phong, cậu vào trước ngăn bọn họ lại đi, tớ đi gọi người đến giúp.”

“Không, tớ không thể vào… Hay là chúng ta đứng đây đợi thầy cô đến?”

Tôi co vai lại, ra vẻ sợ sệt.

Lưu Bình bực mình trừng mắt nhìn tôi,

Cô ta cố gắng kiềm chế cơn giận, hạ giọng nói:

“Nếu cậu không vào, thì bọn họ sẽ thành sự thật đấy! Cậu muốn nhường Chu Dật cho Lâm Diên Diên à?”

Cửa nhà vệ sinh không đóng chặt.

Qua khe hở, tôi nhìn thấy Chu Dật đang đè Lâm Diên Diên lên tường.

Áo quần cô ta xộc xệch, xuân sắc lồ lộ.

Chu Dật điên cuồng xé rách đồng phục, không ngừng hôn lên cơ thể cô ta.

Lâm Diên Diên thì vờ giãy dụa, nhưng rõ ràng chẳng hề dùng sức.

Cô ta cố tình tỏ ra chống cự, càng khiến Chu Dật thêm mất kiểm soát.

Tôi mím chặt môi, giả vờ do dự rồi nói:

“Được rồi, cậu nói đúng… Tớ vào đây.”

Ngay khi chuẩn bị đẩy cửa bước vào, tôi quay đầu lại bảo Lưu Bình:

“Cậu mau đi gọi thầy cô đi, tớ không cầm cự được lâu đâu.”

Lưu Bình gật đầu lia lịa rồi chạy đi.

Nhưng chưa được bao lâu, cô ta quay ngược lại,

Mắt sáng rỡ, lôi điện thoại ra, bật camera lên,

Cẩn thận nhét máy quay vào khe cửa để ghi lại cảnh tượng bên trong.

m thanh dâm loạn từ bên trong vang vọng không chút che giấu.

Sau khi chắc chắn đã ghi hình xong, Lưu Bình mới hài lòng đi gọi thầy cô và bảo vệ trường.

Một lúc sau, cả một đám người rầm rập kéo đến dưới khu dãy phòng học.

Bên trong, hai người kia vẫn đang cuồng nhiệt “ân ái” không biết trời đất.

Lưu Bình vừa khóc vừa ôm mặt, chặn trước mặt hiệu trưởng:

“Cô ơi… em… em cũng không biết sao bọn họ lại thành ra thế này nữa…”

Sắc mặt hiệu trưởng âm trầm đến đáng sợ.

Bà ta đâu biết trong đó có cả con gái ruột mình – Lâm Diên Diên.

Lưu Bình không hề nói rõ ai là người bên trong.

Cô ta không chỉ muốn hại tôi, mà còn muốn kéo Lâm Diên Diên xuống bùn.

Trong mắt cô ta, chúng tôi đều là đối thủ cạnh tranh.

Mà đúng lúc hôm nay, lãnh đạo Sở Giáo dục lại đến trường kiểm tra.

Thế là, một đám cán bộ theo chân hiệu trưởng đến hiện trường “bắt gian”.

Quả thật, cảnh tượng không thể nào hoành tráng hơn.

Toàn thân hiệu trưởng run lên vì giận dữ.

Trước mặt lãnh đạo Sở Giáo dục, khả năng thăng chức của bà ta gần như tan tành.

Giờ này, chắc hiệu trưởng chỉ hận không thể lôi đám gian phu dâm phụ bên trong ra mà chém chết ngay tại chỗ.

Hiệu trưởng vừa định tiến lên,

Thì Lưu Bình lại chặn lại lần nữa, vừa khóc vừa gào lên:

“Hiệu trưởng… trong đó là… là…”

Lưu Bình giả vờ khó xử, không nói rõ.

Hiệu trưởng túm lấy vai cô ta, gằn giọng: “Là ai?”

Lưu Bình giả bộ như sợ hãi đến phát khóc, nức nở đáp: “Là Lê Nam Phong…”

Hiệu trưởng tất nhiên nhận ra tôi. Tôi luôn đứng đầu toàn khối, là ứng viên sáng giá nhất cho suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại.

Ánh mắt hiệu trưởng lập tức đỏ ngầu. “Con nhỏ đĩ—”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)