Chương 4 - Kiếp Này Thành Toàn Cho Hắn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn thậm chí không chờ ta trả lời, đã vội vàng đứng dậy, bước chân tuy loạng choạng nhưng không hề quay đầu, lao thẳng về phía cung của Giang Lệnh Nghi.

5

Sau khi có thể xuống giường đi lại, việc đầu tiên ta làm, chính là gom hết những món đồ Chu Diễn Nhất từng tặng ta suốt bao năm qua không sót lại thứ gì, ném cả vào lò than đang cháy rực.

Lửa đỏ rực liếm lấy từng vật phẩm, ánh lửa hừng hực nhảy múa trong đáy mắt ta.

Ta đứng lặng lẽ, nhìn những thứ từng trân quý bị thiêu rụi, méo mó, co quắp trong ngọn lửa, cuối cùng hóa thành tro bụi, như thể tất cả lưu luyến trong tim ta cũng theo đó mà tiêu tan.

Tro tàn bay lả tả giữa không trung, thì Chu Diễn Nhất bước vào điện.

“Thân thể chưa khỏi hẳn, sao lại nhóm lửa lớn đến vậy?”

Hắn nhíu mày, giọng mang theo sự quan tâm quen thuộc, ánh mắt lướt qua lò than.

“Chỉ là thấy lạnh mà thôi.”

Giọng ta nhẹ như tiếng thở dài, rồi ta xoay người đến bên khung thêu.

Trên khung là bộ hỷ phục đỏ thắm.

Theo tục lệ, tân nương phải tự mình hoàn tất mấy mũi thêu cuối cùng để cầu chúc một đời viên mãn.

Ta cầm lấy đoạn gấm tơ vàng mẹ để lại, định dùng nó để hoàn tất hoa văn cuối cùng trên hỷ phục.

Chu Diễn Nhất bước tới gần, thấy bộ hỷ phục, sắc mặt hắn dường như dịu đi đôi chút:

“Hôn kỳ còn sớm, sao đã vội thế?”

Hai chữ “hôn kỳ” như một mũi kim nhọn đâm thẳng vào tim ta.

Ngón tay bỗng giật mạnh, máu tươi lập tức thấm ướt lớp lụa, nở ra một đóa hoa đỏ sậm chói mắt.

Còn gì mà “còn sớm”?

Mười ngày nữa, ta sẽ phải bước lên con đường hòa thân đến Nam Chiêu.

Lưu ma ma hoảng hốt chạy tới, bàn tay run rẩy áp lên vết máu, nước mắt già nua tuôn rơi:

“Công chúa! Hỷ phục nhuốm máu là điềm gở đó a!”

Bà nức nở, giọng khàn đặc: “Đường xa muôn trùng… biết phải làm sao bây giờ…”

Ta ngửa đầu thật mạnh, cắn chặt môi dưới, dằn ngược dòng chua xót đang trào dâng nơi mắt.

Gả đến đất lạ, vĩnh biệt cố thổ… bảo không sợ, là nói dối.

Ta cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh, vỗ về Lưu ma ma đang khóc không thành tiếng:

“Ma ma đừng lo, ta có khí vận hoàng thất che chở, nhất định… sẽ bình an vô sự.”

Không biết vì sao, khi nghe tiếng khóc ấy, mắt Chu Diễn Nhất cũng dần ướt.

Hắn nhìn ta chăm chú, giọng trầm khàn đầy nghiêm túc:

“Điện hạ đừng lo. Thần sẽ lập tức tìm thêu nữ giỏi nhất, làm cho điện hạ một bộ hỷ phục mới thật đẹp, để người xuất giá rạng rỡ nhất!”

Hắn vẫn tưởng thánh chỉ đó là chiếu ban hôn giữa hắn và ta.

Trong mắt ta thoáng hiện lên muôn phần phức tạp, ta nhàn nhạt nói:

“Không cần.”

Chu Diễn Nhất im lặng một lúc, rồi như muốn bù đắp điều gì, trầm giọng nói:

“Lần bị ám sát trước, không thể bảo vệ điện hạ chu toàn, là lỗi của thần. Điện hạ… đừng giận thần nữa.”

Ta ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi:

“Vậy ra… chàng thật sự không sợ ta sẽ chết sao?”

Hắn sững người, như bị câu hỏi ấy đâm trúng, vội vàng nói:

“Sao điện hạ lại nói thế! Thần sao có thể không sợ? Thần thề, nhất định không để điện hạ rơi vào hiểm cảnh như vậy nữa!”

Ta lại hỏi:

“Vậy nếu có một ngày… ta vĩnh viễn rời khỏi nơi này, rời khỏi chàng, đến một nơi mà chàng không thể tìm thấy thì sao?”

Lông mày hắn lập tức siết chặt, ánh mắt hoảng loạn:

“Điện hạ! Người… người đang nói gì vậy?!”

Ta lắc đầu khẽ khàng, đem tất cả lời chưa nói chôn sâu trong đáy lòng:

“…Thôi bỏ đi.”

Sau một thoáng im lặng, hắn dường như đã định thần lại, giọng càng nhỏ hơn:

“Thần nhất định sẽ cưới điện hạ, cũng nhất định sẽ cố hết sức ngăn Thất công chúa đi hòa thân. Chỉ là…”

Hắn hít sâu một hơi:

“Nếu… nếu bất đắc dĩ, Thất công chúa phải viễn gả tha hương, mong điện hạ… vì tình tỷ muội, nhường nhịn nàng ấy nhiều hơn, chăm sóc nàng ấy nhiều hơn.”

“Thất công chúa… gần đây cũng đang thêu hỷ phục, thường nhắc đến tiên hoàng hậu, tâm tình u uất. Khúc gấm tơ vàng trong tay điện hạ… không biết… có thể… tặng lại cho nàng ấy không?”

Lại là vì nàng ta.

Mỗi lần, từng câu từng chữ hắn nói ra, đều xoay quanh Giang Lệnh Nghi.

Ta thực sự, mỏi mệt rồi.

“Chu thế tử!”

Lưu ma ma tức đến run rẩy, giọng gắt gỏng:

“Công chúa sắp phải xuất giá! Cớ gì ngươi còn từng bước bức ép, khinh người quá đáng vậy hả?!”

Ta đưa tay ngăn Lưu ma ma lại, giọng điềm tĩnh như đang nói chuyện chẳng hề liên quan đến bản thân:

“Ta sẽ sai người mang đến. Thế tử nếu không còn việc gì khác, xin mời về cho.”

Chu Diễn Nhất nhìn ta thật sâu, cuối cùng cũng cúi người hành lễ, xoay người rời đi.

Khoảnh khắc bóng lưng hắn khuất hẳn ngoài điện, một cơn chua xót sắc nhọn trào lên nơi cổ họng, ta nghiến chặt răng, ép tất cả trở xuống.

Lưu ma ma vừa vỗ lưng ta vừa nghẹn ngào:

“Công chúa ơi! Sao người… sao người không nói cho thế tử biết, người mới là người phải hòa thân chứ!”

Ta lắc đầu, ánh mắt nhìn về nơi cung điện xa xa ngoài khung cửa:

“Là ta đã xin phụ hoàng giữ kín chuyện này. Chỉ có như vậy… mới nhìn rõ được trong triều, rốt cuộc có bao nhiêu con cờ ngầm từ Nam Chiêu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)