
Ta và Chu Diễn Chi làm oan lữ suốt hai mươi năm.
Lần cãi vã kịch liệt nhất, hắn b ,óp lấy c ,ổ ta, chất vấn vì sao người được chọn hòa thân lại là Giang Lệnh Nghi, vì sao kẻ ch ,et không phải là ta.
Ta mỉm cười đáp: là do hắn bất tài, do hắn không bảo vệ được Giang Lệnh Nghi.
Vợ chồng bao năm, chúng ta hiểu nhau đến tận x ,ương t ,ủy, lời nào cũng nhằm thẳng vào nơi đ ,au nhất của đối phương mà đ ,âm.
Thế nhưng, vào ngày phản loạn xảy ra, Chu Diễn Chi lại liều m ,ạng bảo vệ ta, ng ,ực trúng mấy mũi tên, ch ,et trong vòng tay ta.
Giây phút lâm chung, hắn thay ta lau nước mắt, nét mặt an yên như trút được gánh nặng:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
“Đừng khóc nữa… chừng ấy năm rồi, ta thật sự mệt mỏi lắm rồi.”
“Nếu có kiếp sau… chúng ta đừng dây dưa thêm nữa, hãy buông tha cho nhau đi. Ta muốn đi tìm nàng ấy…”
Lúc mở mắt ra, ta đã quay trở về ngày Nam Chiêu dâng biểu xin cầu hòa.
Lần này, ta không còn miễn cưỡng nữa, chủ động thỉnh cầu được hòa thân.
Kiếp này, ta quyết định thành toàn cho Chu Diễn Chi.
Bình luận