Chương 1 - Kiếp Này Ta Quyết Không Làm Kẻ Thứ Ba

Trước bàn trang điểm, Lâm Dao nhìn vào dung nhan non trẻ, xinh đẹp phản chiếu trong gương đồng, ánh mắt lại thấm đượm nét tang thương và kiên cường không hợp với tuổi xuân Nàng nhẹ vuốt gò má của chính mình, âm thầm thề nguyện, kiếp này quyết không để bản thân bị ứ,c h ,iếp nữa.

“Tiểu thư, hôm nay là lễ đính hôn của Dự Vương gia và Tô tiểu thư, người thật sự muốn đi sao?” Thúy Nhi nhẹ giọng hỏi, tay cầm lược chải mớ tóc dài như mực cho Lâm Dao.

“Đi, cớ gì lại không đi?” Lâm Dao nhếch môi cười giễu. Kiếp trước, nàng từng đến buổi đính hôn này làm loạn một phen, trở thành trò cười cho thiên hạ, cũng chính thức đẩy Tiêu Dật Thần về phía Tô Uyển. Nay, nàng muốn tận mắt chứng kiến bộ mặt của đôi “tình lữ” kia, cũng xem như màn mở đầu cho kiếp sống mới.

Trước cổng Hầu phủ, xa giá đã sẵn sàng. Lâm Dao thân khoác xiêm y lụa mỏng màu lam nhạt, đơn giản mà không kém phần thanh nhã, đầu cài một chiếc trâm ngọc bạch, càng tôn lên vẻ trong trẻo thoát tục. Nàng hít sâu một hơi, vững bước lên xe.

Trên đường đi, Lâm Dao nhớ lại bao chuyện xưa. Tô Uyển, cô gái mồ côi được mẫu thân nàng thu nhận nuôi dưỡng, từ nhỏ đã luôn giả vờ yếu đuối đáng thương, I,ừa gạt lòng trắc ẩn của tất cả mọi người. Mà nàng, thân là đích nữ Hầu phủ, lại thuần lương đến ng ,ốc nghếch, xem nàng ta như tỷ muội ruột, cuối cùng bị mưu kế của nàng ta từng bước chiếm lấy ân sủng của Tiêu Dật Thần, kết cục gia bại thân v,ong.

Xe ngựa từ từ dừng lại, Lâm Dao hoàn hồn. Nàng bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn vương phủ tráng lệ trước mắt, lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc. Trong phủ đèn kết hoa rực rỡ, hồng lụa tung bay, khách khứa cười nói vui vẻ, nhưng mấy ai hay, sau vẻ huy hoàng ấy là tầng tầng lớp lớp âm mưu và toan tính.

Tiến vào vương phủ, Lâm Dao đi thẳng đến đại sảnh yến tiệc. Dọc đường, mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn nàng đầy kinh ngạc.

“Chẳng phải đó là đích nữ của Hầu phủ sao? Hôm nay là lễ đính hôn của Dự Vương gia và Tô cô nương, nàng ta còn dám đến?”

“Phải đó, nghe nói nàng ta từng si mê Vương gia sâu nặng, hôm nay thể nào cũng có chuyện hay để xem.”

Lâm Dao coi những lời xì xào ấy như gió thoảng bên tai, ánh mắt lướt qua khắp đám người tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Cuối cùng, giữa sảnh tiệc, nàng bắt gặp đôi uyên ương kia.

Tiêu Dật Thần vận cẩm bào tím, thân hình cao ráo, tuấn nhan rạng rỡ hạnh phúc. Còn Tô Uyển thì mặc hỷ phục đỏ tươi, đầu đội phượng quan, trong mắt lộ rõ sự đắc ý và th,ỏa m,ãn.

“Lâm tỷ tỷ, tỷ cũng tới rồi.” Tô Uyển nhanh mắt nhìn thấy Lâm Dao, môi khẽ cong lên nụ cười giả tạo, bước lại gần.

Lâm Dao nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng chán ghét đến tận x ,ương, song nét mặt vẫn bình thản: “Tô muội hôm nay đại hỉ, tỷ sao có thể không đến chúc mừng?”

Tiêu Dật Thần cũng bước đến, ánh mắt chạm vào Lâm Dao thoáng hiện vẻ phức tạp, nhưng rồi nhanh chóng trở lại lãnh đạm: Lâm Dao, hôm nay là lễ đính hôn của bản vương và Uyển nhi, mong nàng chớ gây chuyện.”

Tim Lâm Dao nhói lên. Kiếp trước, người nam nhân này từng cùng nàng thề non hẹn biển, tình thâm nghĩa trọng, thế mà nay lại xem nàng như người xa lạ, thậm chí tràn đầy đề phòng và ch,án gh,ét. Nàng hít sâu, cố giữ bình tĩnh: “Vương gia yên tâm, hôm nay ta chỉ đến chúc mừng mà thôi.”

Nói đoạn, Lâm Dao lấy ra một chiếc hộp gấm từ trong ngực áo, đưa cho Tô Uyển: “Đây là một chút tâm ý ta dành cho muội, chúc muội và Vương gia trăm năm hảo hợp.”

Tô Uyển thoáng sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, song vẫn mỉm cười nhận lấy: “Đa tạ Lâm tỷ tỷ.”

Lâm Dao nhìn đôi tân nhân, âm thầm lặp lại trong lòng: Kiếp này, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, để xem các ngươi có thể đắc ý được bao lâu.

Yến tiệc bắt đầu, khách khứa lần lượt an tọa. Lâm Dao ngồi lặng lẽ ở một góc, lặng lẽ nhìn mọi chuyện xảy ra. Đôi khi ánh mắt nàng chạm vào Tiêu Dật Thần, nhưng rồi cũng hờ hững dời đi, tựa như hắn chỉ là một người xa lạ.

Sau vài tuần rượu, Tô Uyển đứng dậy cất lời: “Hôm nay được các vị khách quý nể tình tới dự lễ đính hôn của ta và Vương gia, Uyển nhi vô cùng cảm kích. Uyển nhi mồ côi từ nhỏ, may nhờ Hầu phủ thu dưỡng, mới có được ngày hôm nay. Lâm tỷ tỷ đối với ta càng ân sâu nghĩa nặng, Uyển nhi vô lấy gì báo đáp…”

Nói đoạn, trong mắt Tô Uyển ngân ngấn lệ, khiến khách khứa không khỏi tán thán nàng hiểu chuyện, biết cảm ân.

Lâm Dao trong lòng cười lạnh. Tô Uyển này đúng là giỏi diễn trò. Nàng đang định mở lời, chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Yo, chẳng phải là Lâm Dao sao? Sao lại ngồi một mình ở đây? Không ai thèm để ý đến ngươi à?”

Lâm Dao ngẩng đầu, liền thấy một nữ tử y phục lộng lẫy màu phấn hồng đang cười nhạo nhìn nàng. Người này chính là Vương Nhu – biểu tỷ của Tô Uyển, kiếp trước từng nhiều lần cùng Tô Uyển bắt nạt nàng.

“Vương Nhu, ta không muốn so đo với ngươi, tốt nhất đừng tới gây chuyện.” Lâm Dao lạnh lùng nói.

“Hừ, ngươi tưởng ngươi vẫn là tiểu thư đích nữ cao cao tại thượng của Hầu phủ sao? Giờ đến Dự Vương gia cũng không cần ngươi nữa, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ đáng thương mà thôi.” Vương Nhu càng nói càng đắc ý, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khác thường của những người xung quanh.

Trong mắt Lâm Dao lóe lên một tia giận dữ, nhưng rất nhanh nàng đã áp chế xuống. Giờ chưa phải lúc dây dưa với Vương Nhu. Nàng đứng dậy, lạnh giọng nói:

“Vương Nhu, nếu ngươi còn ăn nói hàm hồ, đừng trách ta không khách khí.”

Dứt lời, Lâm Dao xoay người rời khỏi yến tiệc. Nàng không muốn ở lại nơi này nữa, nhìn bộ mặt giả tạo của Tiêu Dật Thần và Tô Uyển chỉ khiến nàng thấy ghê tởm.

“Lâm Dao, đứng lại! đột nhiên, Tiêu Dật Thần quát gọi.

Lâm Dao khựng bước, nhưng không quay đầu: “Vương gia còn điều gì chỉ giáo?”

Tiêu Dật Thần bước nhanh đến trước mặt nàng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng: “Ngươi hôm nay đến đây, rốt cuộc là có dụng ý gì?”

Lâm Dao xoay người đối diện hắn, ánh mắt tĩnh như mặt nước: “Vương gia, ta đã nói rõ rồi, hôm nay ta chỉ đến để chúc phúc hai người. Nay lời chúc đã gửi, ta tự nhiên nên rời đi.”

“Ngươi thật sự đã buông bỏ rồi sao? Tiêu Dật Thần không tin hỏi lại.

Lâm Dao mỉm cười nhàn nhạt: “Vương gia, chuyện đến nước này, ta không buông thì còn thế nào? Từ nay về sau, ngài và Tô muội cứ sống tốt, ta cũng sẽ sống thật tốt cuộc đời của mình.”

Dứt lời, Lâm Dao không ngoái đầu, rời khỏi Dự Vương phủ. Nàng biết, con đường trọng sinh của mình chỉ vừa mới bắt đầu. Lần này, nàng sẽ sống vì chính mình, để từng kẻ từng tổn thương nàng đều phải trả giá.

Về đến Hầu phủ, Lâm Dao lập tức quay về tiểu viện của mình. Nàng ngồi xuống trước án thư, trầm ngâm suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo. Trước tiên, nàng cần chỉnh đốn lại trong viện, loại trừ sạch sẽ những tai mắt mà Tô Uyển cài cắm. Sau đó, phải tìm cách khôi phục địa vị trong Hầu phủ, giành lại tín nhiệm của phụ thân.

“Thúy Nhi, đi gọi tất cả hạ nhân trong viện đến, ta có chuyện muốn nói.” Lâm Dao dặn dò.

Chẳng mấy chốc, mọi người trong viện đều tề tựu trước sân. Lâm Dao quét mắt nhìn qua ánh mắt sắc bén:

“Từ hôm nay trở đi, quy củ trong viện này cần được lập lại. Nếu ai dám ngoài mặt nghe lệnh trong lòng cãi lời, hoặc thông đồng với người ngoài, đừng trách ta vô tình.”

Đám hạ nhân vội cúi đầu, không ai dám hé răng. Lâm Dao hiểu rõ, trong số họ nhất định có không ít là tay chân của Tô Uyển, nhưng lúc này chưa thể hành động mạnh tay, chỉ có thể cảnh cáo trước một trận.

“Được rồi, lui xuống đi. Thúy Nhi, ngươi ở lại.”

“Tiểu thư, người phát hiện điều gì sao? Thúy Nhi dè dặt hỏi.

“Thúy Nhi, trong viện này có không ít tai mắt, ngươi phải cẩn thận. Từ ngày mai trở đi, ngươi thay ta quan sát kỹ hành tung của bọn họ, có gì bất thường lập tức báo lại cho ta. Lâm Dao dặn dò.

“Tiểu thư yên tâm, Thúy Nhi nhất định không để người thất vọng. Thúy Nhi quả quyết.

Lâm Dao gật đầu, trong lòng dâng lên chút yên tâm. Có Thúy Nhi ở bên, nàng cũng thấy vững dạ hơn đôi phần.

Đêm xuống, Lâm Dao nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi không thể ngủ. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên từng đoạn ký ức của kiếp trước, nỗi đau và nhục nhã như vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng nàng biết, tất cả đã qua việc nàng cần làm bây giờ chính là sống thật tốt, để những kẻ hại nàng phải chịu báo ứng xứng đáng.

“Tiêu Dật Thần, Tô Uyển, kiếp này, từng món nợ, ta sẽ từ từ thanh toán. Lâm Dao âm thầm thề độc.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng thiếp đi. Đêm nay, giấc ngủ nàng không yên, ác mộng từ tiền kiếp không ngừng kéo đến, nhưng trong ánh mắt nàng vẫn ánh lên sự kiên định và quyết tuyệt.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dao đã dậy từ sớm. Sau khi rửa mặt chải đầu qua loa, nàng bắt đầu luyện chữ. Kiếp trước vì Tiêu Dật Thần, nàng từng từ bỏ việc học hành cùng các tài nghệ, đời này, nàng muốn lấy lại từng thứ, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

“Tiểu thư, Lâm Hầu gia cho mời người đến tiền thính một chuyến. một nha hoàn tiến vào bẩm báo.

Lâm Dao hơi chau mày, trong lòng đoán cha gọi mình là vì chuyện gì. Nàng đặt bút xuống, chỉnh lại y phục, rồi bước ra tiền thính.

Trong tiền thính, Lâm Hầu gia đang ngồi trên ghế, sắc mặt có phần âm trầm. Thấy Lâm Dao tiến vào, trong mắt ông thoáng hiện lên một tia phức tạp:

“Dao nhi, hôm qua con đến dự lễ đính hôn của Dự Vương gia?”

“Dạ, thưa phụ thân.” Lâm Dao cung kính đáp.

“Con đến đó làm gì? Chẳng lẽ con không biết làm vậy sẽ khiến Hầu phủ mất mặt sao? Lâm Hầu gia có chút tức giận, giọng nói nặng nề.