Chương 8 - Kiếp Này Ta Không Cứu Các Người

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lại muốn gặp ta?

Ta cười lạnh trong lòng.

“Xuân Đào tỷ tỷ,” ta mở cửa, lộ ra vẻ mỏi mệt và nụ cười yếu ớt, “phiền tỷ thay ta cảm ơn phu nhân đã quan tâm. Chỉ là thế tử gia bị thương nặng, Thiên Thiên muội muội cũng chịu kinh sợ, ta đến đó e là chỉ thêm phiền, chi bằng… để ta tĩnh dưỡng đôi chút.”

Xuân Đào lộ ra vẻ khó xử: “Nhưng thế tử gia ngài ấy…”

“Xuân Đào tỷ,” ta ngắt lời, giọng tuy nhẹ nhưng lại không cho phép phản bác, “Thái y đã dặn, thế tử phải tuyệt đối tĩnh dưỡng. Ta mà qua chỉ e khiến người động tâm tình, ảnh hưởng đến bệnh. Tất cả… nên lấy sức khỏe của thế tử làm trọng.”

Lời ta nói kín kẽ không kẽ hở, dáng vẻ hoàn toàn là vì Triệu Viễn Chi mà suy nghĩ.

Xuân Đào há miệng định nói gì đó, nhưng thấy ta thái độ kiên quyết, sắc mặt đúng là tiều tụy, cũng chỉ đành khom người: “Vậy cô nương nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ quay lại bẩm với phu nhân.”

Tiễn Xuân Đào xong, ta khép cửa, gương mặt yếu đuối ngay lập tức tan biến, chỉ còn lại lạnh lẽo và mỉa mai.

Triệu Viễn Chi, ngươi muốn gặp ta?

Đáng tiếc, ta giờ đây, đến liếc nhìn ngươi một cái cũng thấy bẩn mắt.

Hai ngày kế tiếp, phủ hầu vẫn rối như canh hẹ.

Chân của Triệu Viễn Chi được xác định là gãy nát xương bánh chè, thái y nói thẳng, dẫu có cố chữa, sau này cũng chỉ có thể miễn cưỡng bước đi, mỗi khi trời âm u sẽ đau nhức tận tim, suốt đời không khỏi.

Liễu Thiên Thiên thì mặt và tay đều để lại sẹo bỏng nặng nhẹ khác nhau, tuy chưa đến mức hủy dung, nhưng làn da từng trắng mịn như tuyết thì đừng mơ nữa. Cổ họng cũng bị tổn thương, nói ra giọng khàn đặc khó nghe, không còn bóng dáng tiếng nói như chim oanh cất tiếng năm nào.

Nghe nói, khi Triệu Viễn Chi biết mình suốt đời tàn tật, giận đến đập bát thuốc, tiếng hét giận vang dội khắp viện.

Nghe nói, Liễu Thiên Thiên nhìn thấy vết sẹo trên mặt trong gương đồng thì khóc đến ngất mấy lần, tỉnh lại lại ngồi lẩm bẩm: “Hết rồi… tất cả đều hết rồi…”

Ta nghe các nha hoàn thì thào truyền tai nhau những chuyện đó, lòng tĩnh lặng như nước, thậm chí đôi lúc còn cong môi cười, ăn thêm được nửa chén cơm.

Báo ứng.

Đây là những thứ bọn họ nên gánh chịu.

Chỉ là, Triệu Viễn Chi rõ ràng không có ý định dừng lại.

Hắn đi lại bất tiện, liền nghĩ ra đủ cách để “nhớ tới” ta.

Hôm nay sai gia đinh mang tới một cây trâm ngọc bị cháy xém, nói là hắn liều mạng trong biển lửa giữ lại cho ta, là đồ cũ của ta (trời biết ta chưa từng thấy qua thứ đó).

Ngày mai lại sai mụ vú đưa tới một chén tổ yến đường phèn nói là hắn dặn riêng nhà bếp làm cho ta (rồi mụ kia sau lưng liền nói thế tử thiên vị, bên biểu tiểu thư chỉ có chè nấm tuyết bình thường).

Hắn thậm chí bắt đầu không chịu uống thuốc, trừ phi… trừ phi ta đến thăm hắn.

Vĩnh Ninh hầu phu nhân bị hắn quấy rối đến không chịu nổi, đành phải liên tục cho người tới mời ta, từ ngữ từ lúc đầu là khẩn khoản, đến sau dần có cả cầu xin, thậm chí ẩn ẩn mang theo chút trách móc.

“Uyển Du, Viễn Chi nó biết sai rồi, giờ trong lòng chỉ có con, con thương xót nó một chút, đến xem nó đi?” “Đứa nhỏ ấy cố chấp lắm, con không đi, nó thật sự sẽ nhịn không uống thuốc, làm sao mà khỏi nổi?” “Chuyện của Thiên Thiên, con cũng đừng nghĩ nhiều, Viễn Chi nó nói rồi, sau này nhất định sẽ không phụ con…”

Ta nghe những lời nói hòa giải ấy của Vĩnh Ninh hầu phu nhân, trong lòng lạnh như băng.

Sẽ không phụ ta?

Đời trước, hắn cũng nói với mẫu thân hắn như vậy sao? Rồi quay đầu lại viết một phong tuyệt mệnh thư, đem toàn bộ gia sản trao cho Liễu Thiên Thiên?

Đời này, chẳng qua vì hắn tàn phế rồi, Liễu Thiên Thiên cũng hủy dung rồi, hắn mới chịu lùi một bước, nhớ ra còn ta – thứ “dở dang” còn sót lại?

Hắn xem ta là gì? Một món đồ nhặt rác về dùng tạm sao?

Nhưng ta không lập tức xé rách mặt.

Ta chỉ dùng cùng một lý do để từ chối hết lần này đến lần khác: thế tử cần tĩnh dưỡng, ta sợ làm phiền hắn; thân ta khó chịu, nếu lây bệnh khí cho thế tử thì không hay; Thiên Thiên muội muội càng cần người ở bên…

Ta đem một hình tượng vị hôn thê từng bị kinh sợ, hiểu chuyện, biết tránh né chỉ vì “muội biểu” mà âm thầm chịu đựng ủy khuất, diễn tròn trịa đến mức nước chảy mây trôi.

Không chỉ né được việc gặp Triệu Viễn Chi, ta còn thành công làm cho toàn bộ phủ trên dưới càng thêm cảm thấy ta thấu tình đạt lý, chịu nhiều oan khuất, trái lại đối với Liễu Thiên Thiên – người suốt ngày khóc lóc, độc chiếm sự chú ý của thế tử – sinh ra vô số lời oán trách.

Liễu Thiên Thiên cuối cùng cũng ngồi không yên.

Buổi chiều hôm đó, ta đang dựa bên cửa sổ đọc sách, cửa bị đẩy mạnh ra.

Liễu Thiên Thiên mặc một thân áo ngủ trắng đơn sơ, bên ngoài tùy tiện khoác một chiếc áo choàng, trên mặt và cánh tay vẫn còn băng vải chưa tháo, nửa gương mặt lộ ra những vết bỏng đỏ sưng, trông thật sự có vài phần đáng thương.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)