Chương 7 - Kiếp Này Ta Không Cứu Các Người
Là vì nàng ta cũng trở nên xấu xí đến không thể nhìn? Là vì nàng ta không còn là búp bê sứ hoàn mỹ không tỳ vết, chỉ biết nép trong lòng ngươi chờ ngươi bảo hộ như trong trí nhớ của ngươi nữa?
Hay là bởi vì, sau khi sống lại một đời, ngươi mới phát hiện nàng ta ngoài việc khóc lóc và kéo chân sau, thì chẳng có chỗ nào hữu dụng?
Thật đúng là… báo ứng!
Ánh mắt ta lướt qua thân thể đầy thương tích, quấn kín băng vải của Triệu Viễn Chi, lại quét sang gương mặt khóc lóc thảm hại đầy oán độc của Liễu Thiên Thiên.
Ngọn lửa giận dữ giá lạnh trong lòng ta, bỗng nhiên lại bình lặng xuống một cách kỳ dị.
Chết rồi, lại quá rẻ cho bọn họ.
Hiện tại như thế này… mới là hoàn mỹ.
Một kẻ thì què, thì hối, thì phát hiện bạch nguyệt quang chẳng qua chỉ là một nắm cơm thừa, lại vĩnh viễn không bao giờ có thể chạm đến đóa hồng đã mất, chỉ có thể vùng vẫy trong vô tận hối hận và thống khổ.
Một kẻ thì hủy, thì khóc, thì mất đi vốn liếng quý giá nhất, lại phải trơ mắt nhìn người đàn ông mình dựa dẫm biến sắc dần dần, chỉ có thể điên cuồng nắm lấy mọi rơm rạ có thể bấu vào.
Đây mới là địa ngục thực sự.
Triệu Viễn Chi, Liễu Thiên Thiên.
Hoan nghênh các ngươi trở lại.
Ván cờ này… mới thật sự bắt đầu.
Ta khẽ cong môi, ngay vào lúc Triệu Viễn Chi lại muốn dồn cho ta ánh mắt ăn năn khiến người ta buồn nôn ấy, ta lùi nửa bước, tránh khỏi bàn tay quấn băng đang cố gắng với lấy ta.
Sau đó, ta quay sang Vĩnh Ninh hầu phu nhân vừa nghe tiếng mà bước vào, trên mặt hiện lên vẻ yếu ớt sau kinh hoàng, vừa vặn như bị dọa mất hồn.
“Phu nhân,” ta nhẹ giọng nói, giọng run lên đúng lúc, “thế tử gia và Thiên Thiên muội muội đều cần tĩnh dưỡng, ta ở đây chỉ e thêm phiền, nên ta xin phép lui trước.”
Vĩnh Ninh hầu phu nhân nhìn sang con trai đang “quyến luyến” gọi ta, lại liếc sang Liễu Thiên Thiên vẫn đang khóc loạn lên, nhất thời đầu óc rối bời, đành gật đầu: “Cũng được, Uyển Du, con cũng hoảng sợ nhiều rồi, mau về nghỉ đi, hôm nay… đều nhờ con cả.”
Nhờ ta?
Trong lòng ta bật cười lạnh.
Phải, đều nhờ ta đã không quay lại cứu các ngươi thêm một lần nữa.
Ta hành lễ một cái, xoay người rời đi, không hề nhìn lại Triệu Viễn Chi đang tuyệt vọng và đau đớn đến vặn vẹo trên giường lấy nửa mắt.
Tới cửa, ta nghe thấy tiếng khóc càng bén nhọn của Liễu Thiên Thiên, và giọng khàn khàn nén lại sự phiền chán của Triệu Viễn Chi đang miễn cưỡng dỗ nàng.
Gió đêm thổi qua mặt ta, mang theo chút lạnh, nhưng chẳng thổi tan được bóng tối trong lòng ta, cũng chẳng dập nổi sự độc ý đang sôi sục như nước sôi.
Triệu Viễn Chi, ngươi cũng trọng sinh rồi.
Thật tốt.
Ngươi cuối cùng cũng biết mình từng mù quáng đến mức nào, ngu xuẩn đến mức nào, biết mình đã bỏ lỡ điều gì, biết mình sai đến mức nào.
Nhưng ta không cần sự ăn năn của ngươi.
Ta chỉ muốn ngươi… và bạch nguyệt quang của ngươi… cùng nhau thối rữa trong bùn, vĩnh viễn không có ngày siêu sinh.
Chương Bốn
Trở lại căn phòng tạm mà bọn họ sắp xếp cho ta, cửa vừa khép lại, lớp vỏ bọc bình tĩnh giả dối cũng sụp đổ trong chớp mắt.
Ta vịn lấy mặt bàn lạnh như băng, móng tay gần như bấu sâu vào gỗ mới miễn cưỡng giữ được cơ thể mềm nhũn không sụp xuống.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì cơn phẫn nộ và buồn nôn đến cực điểm.
Triệu Viễn Chi…
Hắn thật sự đã trọng sinh!
Mang theo cái vẻ ăn năn muộn màng giả dối, mang theo gương mặt “thâm tình” khiến người ta phát tởm!
Hắn dựa vào cái gì? Hắn lấy tư cách gì?!
Mười năm ấy, ta từng bước dè dặt tiếp cận, đổi lấy lại là sự né tránh lạnh như băng và ánh mắt chán ghét không thèm che giấu. Canh thuốc ta bưng đến, hắn thưởng cho hạ nhân. Áo ta may, hắn chưa từng khoác lên người. Ta bệnh đến không xuống nổi giường, hắn cũng chẳng thốt ra được một câu hỏi han.
Đến cả bức tuyệt mệnh thư cuối cùng, cũng phải đạp nát tự tôn và chân tình của ta, nghiền thành tro bụi!
Giờ thì sao? Hắn biết mình sai rồi? Hắn hối hận rồi?
Ha! Buồn cười đến mức khiến người ta muốn cười thành tiếng!
Hắn hối hận, e rằng không phải vì ta là ai, càng không phải vì ta từng dốc lòng dốc sức yêu hắn mười năm.
Mà là vì mất đi một kẻ ngu xuẩn từng coi hắn như trời, mặc hắn sai bảo, mất đi một kẻ thay hắn quản lý phủ hầu, sắc thuốc hầu hạ, giúp hắn rảnh tay đi “yêu thương tinh thần” với Liễu Thiên Thiên – một kẻ vừa miễn phí, vừa tiện lợi!
“Cốc cốc—” Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
Ta giật mình hoàn hồn, nhanh chóng thu lại toàn bộ cảm xúc dữ tợn trên mặt, lại trở về làm Thẩm Uyển Du yếu đuối, sợ hãi.
“Ai đó?”
“Thẩm cô nương, là nô tỳ – Xuân Đào.” Giọng nữ từ ngoài vọng vào, là đại nha hoàn bên cạnh Vĩnh Ninh hầu phu nhân, giọng mang theo chút lấy lòng, “Phu nhân sai nô tỳ mang ít canh bổ trấn an đến cho người, còn nữa… thế tử gia bên kia tỉnh lại rồi, cứ nhất mực… muốn gặp người.”