Chương 10 - Kịch Bản Định Mệnh Và Những Lựa Chọn Của Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ngọt… rất ngọt.” Lưỡi cô như líu lại.

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Tuấn Dật hái một quả đưa qua “Sau này muốn ăn thì gọi tôi giúp, đừng leo cao thế, nguy hiểm lắm.”

Ôn Hiền xấu hổ đến mức ngón chân cũng muốn móc ra cả một căn hộ hai phòng một sảnh — bị bắt quả tang ăn trộm trái cây nhà người ta, mà chủ nhà lại còn là người quen!

Cô quay người định chạy: “Tôi… tôi đền tiền cho anh!”

Cổ áo bỗng bị kéo lại, giọng Hạ Tuấn Dật mang theo ý trêu chọc:

“Đừng chạy! Đã hứa sau khi ổn định sẽ cho tôi thông tin liên lạc, gần một tháng rồi, quên à?”

“Không quên, chỉ là bận quá… ban ngày chạy khắp các khu công nghiệp, tối về là lăn ra ngủ, nên…” Ôn Hiền lúng túng nói.

“Nếu không rơi vào sân tôi, có khi nửa năm cô cũng chẳng nhớ đâu!” Anh nửa tin nửa ngờ, rồi vươn tay ra.

“Cũng may hàng xóm mới là cô, chào mừng đến Thâm thị.”

Ôn Hiền tay chân luống cuống, dứt khoát nắm lấy tay anh, trông chẳng khác nào mấy cô nàng mê trai:

“Cảm… cảm ơn anh, tôi cũng rất vinh hạnh.”

Cô len lén quan sát — áo sơ mi trắng xắn tay đến khuỷu, cánh tay có đường nét mượt mà;

Quần âu màu cà phê thẳng thớm, giày da bóng loáng, kiểu ăn mặc này quá chỉnh chu so với thời đại này.

Còn bản thân thì áo cánh dơi đỏ, quần bò ống loe, giày da đế vuông, cũng coi như dẫn đầu xu hướng, đứng cạnh anh lại thấy vô cùng hợp mắt.

Bỗng nhớ lại trong kịch bản gốc từng nhắc đến, nhà máy cơ khí Thâm thị có một kỹ sư trưởng trẻ tuổi.

Lai lịch thần bí, đến cả nam nữ chính cũng phải kiêng dè — chẳng lẽ lại trùng hợp vậy sao?

“Hôm nay thật xin lỗi…” Cô vừa định xin lỗi, Hạ Tuấn Dật bỗng lấy ra một chùm chìa khóa:

“Cửa nhỏ sau vườn đấy, sau này muốn ăn thì cứ sang.”

Ôn Hiền trợn to mắt — quan hệ giữa họ có thân đến thế sao? Anh ta còn đưa cả chìa khóa?

“Tôi thường đi công tác, trái cây chín rụng xuống cũng phí. Nếu cảm thấy áy náy thì rau cô trồng, thỉnh thoảng mang cho tôi một ít là được rồi.”

Lời này hoàn toàn hợp lý, Ôn Hiền nhận lấy chìa khóa, kim loại vẫn còn lưu lại nhiệt độ tay anh: “Cảm ơn anh.”

Khi quay người đi, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh đang dõi theo mình.

Lúc dọn thang chân còn mềm nhũn, bụng cũng chẳng còn đau, không biết là vì sợ hay vì cái ôm bất ngờ ấy.

Về đến nhà, cô dựa vào sofa, trong tay vẫn nắm chặt chìa khóa, đầu ngón tay bị ép đến mức phát đau — Hạ Tuấn Dật…

Sau bữa tối, Ôn Hiền dạo quanh vườn rau, tiếng kèn harmonica vang lên trong hoàng hôn, là bài “Đêm cảng quân sự”.

Tiếng nhạc đột ngột dừng lại, giọng của Hạ Tuấn Dật vang từ phía bên kia tường: “Đồng chí Ôn?”

“Chà! Còn chưa nghỉ à?” Cô giật mình.

“Ngủ không được.” Giọng anh mang theo ý cười.

“Hôm nay đỡ cô thì thấy cô nhẹ quá, phải ăn nhiều vào, cơ thể còn chưa hồi phục đúng không?”

Mặt Ôn Hiền lại nóng lên: “Tôi thuộc thể trạng không mập nổi!”

“Ban ngày bảo bận, đang bận gì vậy?” Anh hỏi thêm.

“Không có ý gì khác, xem có thể giúp gì không.”

“Đang tìm đất mở nhà máy, chỗ gần thì quá đắt, xa thì bất tiện, tiền thì lại eo hẹp.” Ôn Hiền chẳng nghĩ nhiều liền đáp.

Tường bên kia im lặng một lát, rồi giọng anh vang lên chắc nịch:

“Lần trước cô lập công, tôi sẽ xin trên cấp phê duyệt cho cô một mảnh đất, mai sẽ xử lý xong. Đừng quá vất vả, dưỡng sức trước đã.”

Ôn Hiền bừng tỉnh: “Sao tôi lại quên mất chuyện đó chứ? Tôi không muốn chiếm của nhà nước, tôi sẽ trả tiền, nhưng có thể giảm chút không? Tiền thật sự không đủ.”

“Ừ, mai xử lý. Sáng mai nhớ đưa tôi bản kế hoạch khởi nghiệp của cô. Nếu đúng là dự án mà Thâm thị đang thiếu và mời thầu, có thể đất sẽ được cho thuê miễn phí.”

“Anh đúng là quý nhân của tôi! Sau này tôi sẽ lập bàn thờ thờ anh…”

Hạ Tuấn Dật suýt nữa bị nước bọt sặc chết: “Đừng đừng! Tôi còn muốn sống thêm vài chục năm nữa cơ.”

“Không phải là… nguyền rủa anh… ý tôi là… tôn kính!” Ôn Hiền vội vàng giải thích, càng nói càng ngượng, đành chào tạm biệt rồi về phòng.

Ánh trăng trải lên luống rau, Ôn Hiền chạm vào bụng mình — không còn đau nữa, nhưng vẫn còn một vết rạn thai.

Sự xuất hiện của Hạ Tuấn Dật giống như hòn đá ném vào mặt hồ chết, làm xáo trộn tâm tư cô.

Ba năm hôn nhân chỉ còn lại nỗi đau mất con và sự cảnh giác với tình cảm, vậy mà cái ôm hôm nay…

Đã khiến tim cô đập rộn ràng lần nữa, còn mạnh hơn lần đầu gặp Kỷ Minh Huyên.

“Suýt nữa mắc bẫy!” Cô vỗ vào mặt đang nóng ran.

“Chắc chắn là chiêu trò của kịch bản! Nam phụ không được thì đẩy nam ba lên, nhất định phải đề phòng mỹ nam kế!”

Nhưng khi nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại thì hiện lên đôi mắt đào hoa kia và xương quai xanh thấp thoáng sau áo sơ mi. Ôn Hiền lầm bầm:

“Nếu là bạn cùng lớp thời đại học hiện đại, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi anh ta suốt bốn năm…”

Từ “hiện đại” khiến cô sững lại.

Đã gần bốn năm cô đến đây, ba năm đầu đều vật lộn với kịch bản, suýt nữa quên mất bản thân là ai.

Ánh trăng rọi qua song cửa, cô đột nhiên nghiêm túc nghĩ:

Nếu thật sự không thể quay về, thì cô cần bao nhiêu năng lực mới có thể chống lại sự thao túng của cốt truyện?

Tiếng harmonica bên kia lại vang lên, là một bản nhạc lạ, dịu dàng mà buồn thương.

Ôn Hiền thiếp vào giấc mộng theo tiếng nhạc ấy, trong mơ không có Kỷ Minh Huyên, không có Ngô Đồng, chỉ có một cây nhót chín vàng rực rỡ.

Nửa tháng sau, Ôn Hiền dậy sớm đến nhà sách Kinh Hoa để nghỉ việc phiên dịch bán thời gian, sau đó đến bệnh viện làm liệu pháp trị liệu lần ba.

Về đến nhà, cô ngồi dưới giàn nho, đang vẽ bản thiết kế khu nhà xưởng may mặc.

“Đồng chí Ôn! Xin phê duyệt được rồi!”

Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên từ nhà bên, Ôn Hiền ngẩng đầu, thấy Hạ Tuấn Dật đứng trên thang lộ nửa người, mặc quân phục, trong tay cầm một tập tài liệu giấy bìa cứng.

“Cho tôi xem với?” Cô lau tay bước lại gần, “Xuống đi, sang nhà tôi ngồi rồi nói.”

“Được.” Hạ Tuấn Dật đưa tập hồ sơ, rồi từ tường nhảy thẳng xuống.

Ôn Hiền cầm tập tài liệu xem đi xem lại, không giấu được vẻ vui mừng: “Vị trí tốt, lại còn miễn tiền thuê mười năm, chính phủ thật có thành ý, anh cũng quá lợi hại rồi.”

Anh vỗ vỗ lớp bụi trên người: “Chủ yếu là dự án của cô phù hợp với tiêu chuẩn mời thầu, nên phê duyệt nhanh.”

Ánh mắt anh lướt qua bản thiết kế: “Cô còn biết cả thiết kế à? Không nhìn ra đấy, cô gái mà tôi tiện tay cứu được lại đa tài như vậy.”

“Thiết kế là chuyên ngành của tôi, ngoại ngữ chỉ là sở thích.” Ôn Hiền nhìn theo ánh mắt anh về phía bản vẽ.

Hai người trò chuyện rất lâu trong sân, Ôn Hiền kể về kế hoạch của xưởng may.

Hạ Tuấn Dật chia sẻ những xu hướng thời trang và dây chuyền sản xuất tiên tiến mà anh từng thấy ở Mỹ, bất giác mặt trời đã ngả về tây.

“À đúng rồi,” trước khi đi, anh đột nhiên lên tiếng:

“Xưởng chúng tôi vẫn còn thiếu người phiên dịch đa ngôn ngữ, cô có muốn thử không? Vào làm là người nhà, tài nguyên tốt, còn có cơ hội lập công nhận thưởng.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)