Đêm giao thừa năm 1980, ngày vạn nhà đoàn viên, Ôn Hiền mang cái bụng bầu 5 tháng tất bật trong bếp. Cuối cùng cũng nấu xong một bàn đầy đồ ăn, trong lòng tràn đầy mong chờ chồng mình – Kỷ Minh Huyên – trở về ăn bữa tất niên. Niềm vui và hồi hộp suốt cả một ngày, khoảnh khắc nhìn thấy chồng ôm một người phụ nữ mang thai bước vào cửa liền lập tức đóng băng! Cái ôm và nụ hôn cô muốn dành cho chồng, mỉa mai dừng lại ngay khoảnh khắc —— đôi tay còn đang dang ra.
Ôn Hiền đè xuống nỗi kinh hoàng trong lòng, lặng lẽ nhìn Kỷ Minh Huyên dẫn người đàn bà kia vào nhà. Anh ta cẩn thận đỡ cô ta ngồi xuống, nhẹ nhàng phủi tuyết trên đầu và trên người cô ta. Động tác dịu dàng như đang nâng niu báu vật, sau đó quay đầu lại nói với cô:
“Ôn Hiền, Ngô Đồng có thai rồi, cô ấy đang mang đứa con mồ côi của bạn thân anh – liệt sĩ Tần Hạo, cha mẹ Đồng Đồng cũng là liệt sĩ. Ba chúng ta lớn lên cùng nhau, anh bắt buộc phải lo cho cô ấy, Tần Hạo lúc còn sống chưa kịp đăng ký kết hôn với cô ấy. Anh không thể để con của cô ấy bị người ta khinh thường là con hoang, càng không thể để cô ấy bị chửi là đồ đàn bà lẳng lơ. Chúng ta giúp cô ấy một chút, ly hôn giả thôi được không? Chờ cô ấy sinh xong, làm xong hộ khẩu cho đứa nhỏ, chúng ta lập tức tái hôn.”
Bình luận