Chương 4 - Không Ai Nhận Ra Công Chúa Thật Sự

Chúng chỉ thấy những gì viện trưởng muốn chúng thấy, bị ép phải tin rằng cái nhìn méo mó của bà ta là chân lý.

Chỉ có Tống Dương là dám đứng lên phản kháng đầu tiên.

Anh phát hiện tôi lại bị lôi vào phòng tối, nhưng lần này tiếng hét của tôi không còn là tiếng khóc chịu đựng, mà là tiếng gào của tuyệt vọng.

Anh lén lấy kéo trong bếp, lao vào phòng tối.

Anh vùng kéo chém loạn trong bóng đêm, nhưng một đứa trẻ thì làm sao chống lại người lớn?

Rất nhanh, cả hai đè được anh xuống. Trong lúc giằng co, kéo cắm thẳng vào bụng anh.

Nếu không vì sợ giết người gây hậu quả lớn, có lẽ bọn họ đã không dừng tay với tôi.

Tống Dương lấy mạng ra để cứu tôi.

Và tôi cũng sẵn sàng lấy mạng mình để bảo vệ anh.

Chúng tôi không tin ai cả, như hai con nhím lúc nào cũng dựng gai bảo vệ bản thân — cho đến khi tôi phát hiện ra thân phận thật của mình.

Tôi sẽ bắt chúng trả giá.

Tôi muốn một kế hoạch hoàn hảo.

Tôi từng nói rồi —

Tôi không ra tay thì thôi. Đã ra tay, phải là một đòn chí mạng.

10

Nhà họ Tống định đến viện để nhận nuôi một bé trai, tôi đoán chắc viện trưởng sẽ không để tôi gặp họ, nên tôi bảo Tống Dương đi trước.

Tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất — nếu suốt đời này tôi không thể thoát khỏi nơi đó, thì ít nhất Tống Dương cũng phải có một tương lai bình yên.

Tôi nhờ anh mang cho tôi một chiếc camera siêu nhỏ, lén lắp vào cái “phòng tối” kinh hoàng ấy, và dặn anh phải luôn theo dõi những cuộc giao dịch mờ ám giữa Tống Tình và viện trưởng.

Hai kẻ đó rất cẩn thận, luôn dùng tiền mặt, không để lại dấu vết trong tài khoản.

Tôi bắt đầu “ngoan ngoãn” chịu đòn, nhưng thực ra là lén quay lại mọi hành vi của viện trưởng.

Tôi không chỉ muốn vạch mặt bà ta vì cuộc đời bị tráo đổi của mình, mà còn vì tất cả những đứa trẻ từng bị bà ta bạo hành.

Tôi vẫn luôn đợi — đợi một sai lầm đủ lớn để bà ta tự đâm đầu vào lưới.

Tôi muốn từng tội danh một bị phơi bày, để bà ta phải trả giá đắt nhất.

Sợi dây chuyền đó là do tôi cố tình nhờ Tống Dương tặng, giá rất cao.

Tôi đang đánh cược — cược rằng viện trưởng có biết chuyện Tống Tình trộm đồ hay không, và nếu biết, liệu bà ta có vì tham lam mà nuốt luôn nó hay không.

Và đúng như tôi dự đoán — cá đã cắn câu.

Viện trưởng rõ ràng biết Tống Tình có dây chuyền, nhưng phải đến khi tận mắt thấy cô ta nhận được nó thì mới thực sự tin.

Sau đó, tôi bảo Tống Dương bỏ tiền thật nhiều để mua lại nó — chỉ cần giá cao, bà ta nhất định không thể cưỡng lại.

Bà ta đâu ngờ người mua là Tống Dương. Lại càng không nghĩ tới, thẻ chuyển khoản mà bà ta nhận được là của Tống Tình.

Cái vỏ bọc “anh trai yêu chiều em gái” của Tống Dương cũng chỉ là diễn — để Tống Tình tin tưởng tuyệt đối, để mẹ nhìn thấy mà càng thương tôi hơn.

Thế nên khi Tống Dương mượn thẻ của Tống Tình với lý do chuẩn bị bất ngờ cho cô ta, cô ta không mảy may nghi ngờ.

Cô ta càng không ngờ, số tiền biến mất trên tài khoản không phải dùng để mua quà — mà chính là bằng chứng buộc tội cô ta.

Chỉ cần có bằng chứng giao dịch, là có thể lần ra thêm cả đống hành vi ghê tởm của họ — và thêm một tội danh nữa cho viện trưởng.

Hai kẻ làm chuyện xấu tận cùng, lại không thể giữ nổi chút đoàn kết tối thiểu.

Chỉ cần khơi lên một chút là đã cắn nhau tơi tả.

Tống Tình chết cũng không nhận là mình đưa dây chuyền, đổi lại đổ vấy rằng viện trưởng lấy trộm.

Cô ta nghĩ viện trưởng sẽ tìm cách bảo vệ mình, ai ngờ viện trưởng cũng đang chật vật giữ mạng, liền lật bài — khai luôn Tống Tình là con ruột của mình.

Một kẻ vừa ngu, vừa độc, suốt ngày lách qua rìa ranh giới pháp luật mà lại… sợ vào tù.

Bà ta tưởng mình có thể che trời bằng tay, tiếp tục sống hai mặt, tiếp tục cái trò bệnh hoạn ngược đãi trẻ em của mình.

Nhưng tôi sẽ vạch trần bộ mặt giả tạo ấy trước mặt tất cả mọi người.

Tôi muốn Tống Tình, ngay trước mặt mọi người, phải trả lại cuộc đời của tôi.

11

Mẹ ngồi cạnh tôi khi tôi ghi lời khai, lặng lẽ lắng nghe tôi bình thản kể lại mọi chuyện, nước mắt bà không ngừng rơi.

Ngay lần đầu gặp tôi, bà đã từng thắc mắc — tại sao khi nhận nuôi Tống Dương lại chưa từng thấy tôi?

Những vết thương tôi cố ý để lộ ra — bầm tím, sẹo cũ sẹo mới — khiến bà càng thêm nghi ngờ.

Bà đã âm thầm điều tra về viện trưởng, nhưng con cáo già đó không để lại bất kỳ sơ hở nào. Chỉ có trực giác mách bảo mẹ rằng: bà ta không phải người tốt.

Và đến lúc này, khi nghe hết những gì tôi từng trải qua, mẹ chỉ biết ôm mặt nức nở, không thể nói nên lời.

Không ai ngờ một đứa trẻ lại có thể chịu đựng được ngần ấy năm.

Tôi giao hết những đoạn video quay được trong viện cho cảnh sát.

Trong video, tôi bị đánh đến mặt mũi bầm tím, người đầy vết bỏng và bạt tai — nhiều đến mức không đếm xuể.

Vết thương mới chồng lên vết cũ, thâm tím, đóng vảy. Thế mà tôi vẫn im lặng chịu đòn, không hề phản kháng.

Vì tôi biết càng phản ứng, bà ta càng hưng phấn. Thà giả vờ không có cảm xúc, có khi lại được buông tha sớm hơn.

Tôi tự an ủi mình — sắp rồi, chúng cũng sắp xuống địa ngục.

Mẹ ôm lấy tôi, vừa xoa những vết sẹo trên người, vừa thì thầm không ngừng:

“Xin lỗi con… xin lỗi… nếu mẹ phát hiện sớm hơn thì đã tốt biết mấy… xin lỗi con…”

Cảnh sát cũng không nỡ nhìn, ánh mắt vừa xót xa, vừa căm phẫn.

Tôi nhìn vào phòng thẩm vấn, nơi viện trưởng đang gào thét điên dại, đôi mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung — cuối cùng, tôi nở một nụ cười.

Kẻ chiến thắng cuối cùng… là tôi.

Ba sau khi biết được toàn bộ sự thật đã nổi giận thực sự, tuyên bố dù có phải bán sạch gia sản, ông cũng phải đòi lại công bằng cho tôi.

Ông thuê luật sư giỏi nhất, dùng mọi mối quan hệ và biện pháp, cuối cùng khiến viện trưởng phải ngồi tù suốt đời, không bao giờ còn được ngẩng mặt.

Viện trưởng còn mơ tưởng dùng mối quan hệ để xin giảm án.

Nhưng một khi bà ta bị bắt, thì tất cả đồng phạm cũng bị kéo theo, lũ bẩn thỉu đó đều bị nhổ tận gốc.

Những việc ghê tởm xảy ra ở cô nhi viện nhanh chóng bị phanh phui, chính quyền vào cuộc, tất cả trẻ em đều được chuyển sang nơi khác.

Viện trưởng lần đầu tiên lên báo không phải với danh nghĩa người phụ nữ từ bi, mà là một tội phạm xâm hại và tra tấn trẻ em, khiến dư luận phẫn nộ đến cực điểm.

Thậm chí có người trong giang hồ còn tuyên bố: nếu bà ta ra tù, sẽ tiễn bà ta về âm phủ.

Nhưng tiếc là họ chẳng bao giờ có cơ hội ấy.

Đối với tội phạm ngược đãi và xâm hại trẻ em, “đãi ngộ” trong tù ai cũng hiểu rõ.

Nghe nói, không lâu sau, một trong những kẻ đồng phạm không chịu nổi cảnh sống trong tù đã tự sát.

Còn viện trưởng — dưới sự “chăm sóc đặc biệt” của những tay đại ca trong trại giam — chỉ chưa tới nửa năm đã thoi thóp như xác sống, sống không bằng chết.

Vậy mà, quản giáo lại cố tình nhắm mắt làm ngơ.

Ngay cả muốn chết, bà ta cũng không được phép chết.

Một đời, sẽ mãi mãi bị giam cầm trong đau đớn.

12

Tống Tình cũng không thể thoát khỏi hình phạt dành cho cô ta.

Cô ta bị ba đuổi thẳng ra khỏi nhà, không chốn dung thân. Từ một “công chúa nhỏ” được ai ai yêu chiều, phút chốc biến thành con chuột chạy qua đường bị người người ghét bỏ.

Toàn thân đầy thương tích do bị viện trưởng đánh, nhưng không có tiền để chữa, Tống Tình lang thang như cái bóng trên phố. Đừng nói là quần áo, ngay cả ăn một bữa no cũng là vấn đề.

Cô ta quỳ rạp trên đất, như chó vậy, cầu xin ba mẹ tha thứ. Miệng liên tục nói rằng mình chỉ là bị ma xui quỷ khiến, rằng cô ta không nỡ rời xa gia đình này.

Nhưng nếu tha thứ cho cô ta, còn tôi thì sao? Còn những đứa trẻ từng bị ngược đãi thì sao?

Ai có thể bù đắp tổn thương mà chúng tôi đã chịu?

Những lời giả tạo đó, chẳng ai còn tin nữa.

Ngày nào cô ta cũng quỳ trước cổng, cầu xin ba mẹ cho mình một cơ hội để sửa sai.

Nhưng không ai thèm đoái hoài.

Ngay cả người giúp việc trong nhà cũng không buồn ném cho cô ta một ánh nhìn tử tế.

Mẹ liếc sang anh trai bằng ánh mắt phức tạp, rồi lại ôm tôi thật chặt, cứ như muốn hòa tôi vào cơ thể mình mà giữ lấy.

Tống Tình đã nhịn ăn nhiều ngày, nhưng vẫn cố dùng hết chút sức lực còn lại bám lấy ống quần của anh trai:

“Tại sao?”

Cô ta yếu ớt hỏi.

Anh trai nhìn cô ta bằng ánh mắt ghê tởm như đang nhìn sâu bọ, thẳng chân đá văng bàn tay đang bám lấy mình.

Tống Tình nhìn thấy ánh mắt của anh trai, rồi quay sang thấy tôi đứng bên cạnh cười nhàn nhạt, liền gào lên như điên, định lao vào tấn công tôi:

“Tất cả là tại mày! Tại mày! Sao mày không chết trong cái viện đó đi? Mày chết rồi thì chẳng ai biết gì cả!”

Anh trai lập tức chắn trước mặt tôi, đẩy mạnh Tống Tình ra xa, sau đó còn bực mình lau vạt áo như thể vừa bị thứ gì dơ bẩn bám vào.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta phát điên.

Đến giờ phút này rồi mà cô ta vẫn cho rằng mình không sai, vẫn nghĩ là tôi đã cướp đi cuộc sống thiên kim của cô ta.

Nhưng thứ đó vốn là của tôi. Tôi chỉ lấy lại thôi.

Vậy mà tại sao có người lại không chịu nổi?

Tôi nén buồn nôn, túm lấy tóc cô ta, ép cô ta phải nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi cười, nói những lời khiến cô ta hoàn toàn phát điên:

“Đúng. Tất cả mọi chuyện là do tôi làm. Chúng ta ở cùng một viện mồ côi, Tống Dương là anh trai tôi — giờ hiểu chưa?”

“Ngay cả chuyện tôi được tìm lại cũng là do người anh trai mà em yêu quý nhất tự mình nói với mẹ, nếu không thì sao mẹ biết mà tìm tôi? Hài lòng chưa?”

Tống Tình như bị sét đánh, toàn thân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, miệng không nói được lời nào.

Tôi không buồn cười nữa, cũng không muốn nhìn gương mặt vừa ghê tởm vừa đáng thương của cô ta giống hệt viện trưởng.

Tôi ra lệnh cho bảo vệ:

“Đuổi cô ta ra ngoài. Không cho bước vào nữa.”

Tống Tình bị tôi chọc đến phát điên thật sự.

Lần cuối cùng tôi thấy cô ta, cô ta đã như một đứa ngốc, thấy gì cũng nhét vào miệng, miệng thì cứ lẩm bẩm:

“Tôi mới là tiểu thư nhà họ Tống… tôi mới là…”

Cuối cùng, người ta tìm thấy xác cô ta trôi dưới hồ.

Không ai đến nhận.

13

Tôi mang theo những tổn thương tâm lý nghiêm trọng từ quãng thời gian sống trong viện mồ côi.

May mắn là cuối cùng tôi đã được trở về nhà.

Mẹ luôn ở bên tôi, kiên nhẫn đồng hành trong quá trình điều trị, còn mời cả chuyên gia tâm lý giỏi nhất để giúp tôi tháo gỡ những khúc mắc trong lòng.

Sau khi biết tất cả kế hoạch của tôi, biết rằng tôi thà chấp nhận bị giam cầm suốt đời, chỉ để Tống Dương có một mái nhà, anh không nói gì cả.

Chỉ im lặng, trong mắt ánh lên lệ, rồi nói với tôi:

“Em mãi mãi là em gái của anh.”

Cuối cùng, tôi không còn phải sợ đói, không còn phải lo bị đánh đập vô cớ.

Cả tôi và Tống Dương đều có thành tích học tập xuất sắc.

Anh đậu vào khoa Tài chính của Đại học Bắc Kinh – Quang Hoa, sau này tiếp quản việc quản lý công ty của gia đình.

Còn tôi thì chọn đi du học, muốn nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.

Tống Dương dốc toàn lực điều hành công ty, nhưng phần lớn cổ phần lại đứng tên tôi.

Cả anh, ba và mẹ đều là chỗ dựa vững chắc nhất đời tôi.

Tôi nghĩ — sau tất cả những ngày tăm tối, cuối cùng ánh sáng cũng đến.

Những gì còn lại,

chỉ là hạnh phúc.

HẾT